Không có những lời hoa lệ, chỉ còn hương hoa thơm ngát
Ánh hoàng hôn màu vàng tỏa ra không khí ấm áp
Trần Nhược Vũ cùng Mạnh Cổ ngồi ăn bánh mì (Câu này đúng lãng nhách, làm mất không khí lãng mạn). Ăn, ăn, Trần Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy buồn cười. Ban đầu, lúc cô cố gắng theo đuổi Mạnh Cổ, đã từng hao tâm tổn trí nghĩ hẹn anh ra ngoài, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Khi đó nếu có cơ hội để hai người giành nhua cùng gặm cái bánh bao, cô nhất định cao hứng chết rồi
Nhưng hôm nay thật giống như có ước hẹn, cô ngược lại không thẹn thùng, không nóng nảy, không có tâm tình đó nữa rồi
Mạnh Cổ vẫn không lên tiếng, bánh bao đậu đỏ cũng đã ăn xong, anh đang ngửa đầu uống nước suối. Tư thái tiêu sái, gò má nhìn cũng vui mắt, ánh trời chiều chiếu vào người anh, lại có mấy phần ôn hòa
Trần Nhược Vũ nhìn trộm anh nửa ngày, không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Mạnh, tại sao anh không thích Tư Tư?
"Vấn đề này cô sớm muốn hỏi, chỉ là không có cơ hội. Giờ phút này lại vừa đúng, hai người giống như bạn quen biết đã lâu, tựa hồ là thời điểm hoàn hảo để nói chuyện phiếm. Quả nhiên nhiên đồ ngọt khiến người ta buông lỏng tâm tình"Sao không hỏi tại sao anh không thích em?"
"…"
Cô sai rồi, bánh bao đậu đỏ ngọt ngào cũng không trị được anh
"Anh không phải thích em sao? Em cho là rất ưa thích đấy"Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, người này thật là, thật chẳng lẽ không thể nói chuyện khách khí một chút? Cô học bộ dáng Ác bá không biết xấu hổ trừng anh một cái
"Như vậy à? Vậy thì anh thích em rồi, nên không thích Lương Tư Tư"
Thôi đi, quá đầu cơ trục lợi
"Em nghiêm túc đó." Cô đụng bả vai anh
"Sao lại nghiêm túc với anh?"
Đạp anh một cước nhẹ, "Anh nói chuyện nghiêm chỉnh sẽ chết sao?"
"Cô ta không thích hợp với anh"
Không thích hợp? Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút "Sao em lại côảm giác hai người rất thích hợp, loại hình giống nhau. Nam đẹp trai, nữ xinh gái, thông minh, có cá tính, hai người sẽ có thật nhiều đề tài chung"
"Cứ giống nhau là sẽ thích sao? Cứ cùng chung đề tài là sẽ thích à?" Mạnh Cổ cười, dựa người vào ghế, hai chân duỗi dài: "Trần Nhược Vũ, em có kết giao bạn trai chưa?"
"Dĩ nhiên
"Trần Nhược Vũ thẳng lưng. Cô không có kém như vậy, dĩ nhiên cũng có người theo đuổi"Với em giống nhau sao? Cùng chung đề tài sao?"
Trần Nhược Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, không thể không gật đầu
"Vậy sao chia tay?"
"Hắn cảm thấy em nhạt nhẽo" Trần Nhược Vũ nhớ tới lý do bị vứt bỏ, dùng sức cầm cái bánh bao trong tay "Chúng em cùng một chỗ cùng hơn một năm, là hắn theo đuổi em. Hai nhà cùng ở chung một khu nhà trọ, hắn làm kế toàn, còn em học đại học.
Năm 4 thì đi thực tập ở đơn vị của anh ta, còn kế hoạch tốt nghiệp thì đã có công việc kia. Điều kiện không khác nhau lắm, công việc không vội vàng cũng không rảnh rỗi, gia cảnh tương đối, cho nên anh ta theo đuổi, em liền đáp ứng.
Em cảm thấy hắn là người tốt, cũng thực tế, rất cố gắng, mặc dù lời nói có chút thiếu hụt, nhưng nói chuyện cũng hợp ý, có thể cùng nhau sống qua ngày cũng không tệ a"
"Sau đó kết quả là, em bị một nam nhân thực tế, ít nói, ghét bỏ vì em nhạt nhẽo?" Mạnh Cổ cười ha ha "Hắn không chê em người nhiều gai, mà chê em nhạt nhẽo?"
Trần Nhược Vũ lườm anh một cái: "Có gì tốt mà cười, đàn ông muốn chia tay, lý do gì cũng nghĩ ra được. Vậy còn anh, lúc chia tay với bạn gái, nói như thế nào?"
Anh ta độc mồm độc miệng như vậy, khẳng định những lời nói đó không dễ nghe
"Anh không có, anh bị người ta vứt bỏ mà" Mạnh Cổ giật giật chân, buông lỏng người, dáng vẻ cẩu thả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!