Trần Nhược Vũ lo lắng đề phòng cả một ngày. Kết quả thật là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Bác sĩ Mông Cổ giống như đột nhiên biến mất một dạng, không có
tin nhắn, không có điện thoại, cũng không có bất ngờ xuất hiện ở trước
mặt cô. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ nhìn chòng chọc điện thoại cả một ngày, lo lắng lần trước một lần lỡ làm lộ địa chỉ đang ở, tâm tình lo
lắng tất cả đều uổng phí.
Chẳng lẽ giấc ngủ giúp bồi dưỡng lương tâm, sau khi hắn tỉnh dậy hoàn toàn tỉnh ngộ hành vi của mình đáng xấu hổ đáng hận, quyết định
không hạ độc thủ với cô rồi hả?
Lương Tư Tư nhìn Trần Nhược Vũ buổi sáng trước khi xuất môn liền tâm trạng bất an, buổi tối tan việc trở về cũng một bộ dạng thất hồn
lạc phách, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
"Cậu đến tột cùng là bị chuyện gì thế?"
Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu không biết nên nói như thế nào,
cuối cùng nói:
"Tớa chọc tới ngừoi không nên chọc, dây dưa với người ta."
Lương Tư Tư trầm tư nhìn cô một hồi lâu, "Nhược Vũ, bộ dáng của cậu như là yêu người không nên yêu."
"Á?" Người này là có ánh mắt gì vậy trời? Trần Nhược Vũ ý vị lắc đầu."Không có, không có, không có yêu.
"Sớm tám trăm năm sẽ không không thương. Không đúng, là còn chưa có yêu liền quyết định không thể yêu."Nhưng lo âu cùng sợ hãi lần này của cậu cùng với lần bị hai gã khốn kiếp đánh, đe dọa kia biểu tình hoàn toàn khác nhau.
"A, đúng, còn chuyện hai khốn kiếp kia còn chưa có giải quyết xong. Cô đã xuất viện hai ngày nay thật đúng là thiếu chút nữa đã quên rồi."Cho nên rốt cuộc là cậu chọc phải người nào mà lại có tình trạng rối ren thế này?
"Trần Nhược Vũ bị hỏi đến phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ lại, cân nhắc từng câu từng chữ nói:"Là một người bạn của người bạn, trước
có chút hiểu lầm, sau đó chúng tớ xem không thuận mắt lẫn nhau, hắn
thỉnh thoảng tìm tớ gây phiên phức. Không đúng, cũng không phải là phiền toái, chính là cậu biết đấy, tương đối đáng ghét."
"Tớ không biết, tớchẳng hiểu rõ cái gì."
Lương Tư Tư lắc đầu.
"Tư Tư!"
"Ừ.
"Lương Tư Tư còn nghiêm túc đáp. Trần Nhược Vũ có chút phát điên, cô đứng lên đi đến hai bước, vung tay lên, một lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ."Nói đúng ra là, có một
người đàn ông rất phiền toái thường đến gây chuyện với cậu, cậu sẽ làm
sao?"
"Nghĩ là hắn theo đuổi cậu?"
"Không, dĩ nhiên không." Trần Nhược Vũ giật mình."Hắn không muốn đuổi theo tớ."
"Hắn không muốn đuổi theo cậu vậy chọc giận cậu làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!