Chương 9: (Vô Đề)

Hoàng Hướng San còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lưng lại cứng đờ, đứng yên tại chỗ.

"Cậu có ý gì?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ý trên mặt chữ," Tống Gia Mạt nhún vai, "Nhà trường quy định không được phép dùng điện thoại trong thời gian lên lớp, nhưng không nói có thể tùy ý xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cậu lục cặp sách và hộc bàn của tôi đã có sự đồng ý của tôi chưa?"

Đương nhiên cô không sợ kiểm tra điện thoại, với tính cách của cô, điện thoại căn bản đều tắt máy, nhiều nhất là dùng để làm một số liên hệ khẩn cấp.

Ngày thường có chút tình huống bất ngờ, mọi người cũng thông báo với người nhà bằng điện thoại, trường học cũng không biến thái đến mức không để lại một con đường sống nào.

Nếu như mang theo điện thoại thì sẽ bị thu, vậy thì đa số mọi người đều không thể may mắn thoát khỏi.

Hoàng Hướng San có luận điểm đầy đủ, cảm thấy bản thân mình cực kỳ có lý: "Nếu như trong cặp của cậu không có gì không thể cho người khác nhìn thấy, việc gì phải sợ tôi lục?"

Học sinh trực nhật đang quét rác ở một bên nhịn không được mở miệng nói một câu: "Lục cặp sách của người khác là sai thật mà, cho dù là cảnh sát thì cũng phải có lệnh tra xét mới được đó, đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác."

Hoàng Hướng San nghẹn đứng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Gia Mạt nói: "Có thời gian thì đọc nhiều sách một chút."

"……"

"Cậu thật nhàm chán, tôi không muốn cãi nhau với cậu," Hoàng Hướng San chịu đựng kích động muốn trợn trắng mắt, hoàn toàn quên mất người bới móc chuyện lên trước là bản thân mình, "Bởi vì tò mò nhìn thử xem đồ vật của cậu cũng không cần phải như thế này chứ! Rõ ràng là tự bản thân cậu không có bản lĩnh mới đi giở trò, kết quả lại là giống như tôi đang hãm hại cậu vậy ——"

Cô ta càng nói càng kích động: "Nếu như cậu thật sự thi được top 10 cả khối, tôi sẽ đi lên đài kéo cờ quỳ xuống xin lỗi cậu, được chưa?!"

"Cũng chính là kiểu người cao không tới thấp không xong như cậu, ngày ngày gây nhiều chuyện phiền phức như vậy, tại sao tôi lại chưa từng thấy Trần Tứ nhiều chuyện như vậy?"

Tống Gia Mạt dịu dàng nói: "Bởi vì cậu vốn không thể nhìn thấy Trần Tứ."

"…………"

"Được rồi, đừng ồn ào nữa," Lý Thiên Vương đổi tay cầm bình giữ nhiệt, cắt ngang nói, "Đều đi vào lên lớp đi, ở bên ngoài cãi cọ ầm ĩ thì thành dáng vẻ  gì chứ."

Lý Thiên Vương lại hạ giọng, nói với Tống Gia Mạt: "Hôm nay trong khu tới kiểm tra, một lát nữa sẽ tới, mấy em thế này sẽ ảnh hưởng không tốt, chuyện này trước hết bỏ qua đi, đợi kiểm tra đi rồi lại nói."

"Hoàng Hướng San không hiểu chuyện, em đừng học em ấy, đến lúc đó thầy sẽ thay em giám sát phê bình em ấy, nhất định không thiên vị."

Từ trước đến nay Lý Thiên Vương đều hung thần ác sát, không lưu tình, bây giờ lại dịu dàng ôn tồn thương lượng nói chuyện với cô như vậy, Tống Gia Mạt cũng cảm thấy không cần phải so đo nữa.

Huống chi, vốn dĩ cô không muốn làm gì, chỉ là Hoàng Hướng San quá thích chủ động gây chuyện, cô mới nói nhiều hai câu như vậy.

Từ nhỏ Trần Tứ đã nói với cô không cần phải ép dạ cầu toàn, kết cục của chịu đựng sẽ khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu, nếu như bị xúc phạm, vậy thì cứ phản kích trở lại.

Lúc ấy cô làmi gì cũng đều thật cẩn thận, hỏi anh lỡ như tình huống càng không ổn thì nên làm thế nào?

Trần Tứ chỉ là xoa xoa đầu của cô, nói không sao hết, cứ việc gây họa, anh trai sẽ giúp em chống lưng.

A, Trần Tứ dịu dàng lâu lắm rồi không thấy, bây giờ cô đã không cảm nhận được nữa rồi.

Quả nhiên, đàn ông qua 16 tuổi thì sẽ biến thành chó.

Tống Gia Mạt thu hồi tâm tư, cùng lớp trưởng đi trở về phòng học.

Lớp trưởng vừa đi vừa hồi tưởng lại: "Hoàng Hướng San thật sự đúng là giống như một cái lò xo, vốn dĩ đã run sợ rồi, vừa nhìn thấy Lý Thiên Vương thì người lại kiên cường lên, còn buông lời hung ác nữa chứ, quen biết hiệu trưởng đúng là không giống nhau, cái gì cũng dám làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!