[1] Gốc là (): dùng để chỉ những người con trai lúc không muốn nói chuyện với con gái thì nói ra những lời khiến con gái phản cảm.
"Tài liệu ôn tập mất rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Duyệt quay đầu nhìn cô, "Là cái mình tìm cho cậu đó hả?"
Tống Gia Mạt: "Ừm."
"Tài liệu ôn tập của Nhất Trung?" Lớp trưởng cũng ngây ngẩn cả người, "Người lớp 5 sẽ không lấy cái này chứ? Mình đi hỏi thử xem."
Kết quả thời gian lớp học có hạn, mọi người lại thường không nhớ thứ tự vị trí, ngay cả bản thân mình ngồi chỗ nào cũng không nhớ rõ chứ đừng nói là người khác.
Cho đến lúc sắp tan học, chuyện này cũng không có manh mối.
Triệu Duyệt đương nhiên rất khó chịu: "Ai mà nhàm chán vậy, đầu óc không bị sao chứ? Thứ mình mệt sống mệt chết mới xin được lại bị cầm đi như vậy? Đây là ăn trộm đó!"
Tống Gia Mạt: "Tự tin chút, bỏ đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Duyệt: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không thì đợi lúc tan học rồi đi hỏi thăm từng người một, xem xem có ai ngồi ở gần đó hay không? Hoặc là buổi trưa mai đến lớp của bọn họ phát phiếu, để cho mỗi người viết ra người ngồi xung quanh mình là ai, sau đó lại xem xét lại?"
"Vậy thì phiền phức quá." Cô đã sớm nghĩ tới rồi.
Tống Gia Mạt viết bài thi tiếng Anh một lát, sau khi sửa bài xong thì lấy điện thoại ra tìm kiếm từ vựng mình không biết, Triệu Duyệt bên cạnh lại bỗng nhiên tức giận.
Triệu Duyệt: "Đệch, đột nhiên mình phản ứng lại rồi, Hoàng cái gì đó, chính là người lớp 5 đúng không?"
"Ừm," Tống Gia Mạt gật đầu, dáng vẻ không bất ngờ, "Hoàng Hướng San."
"Là cậu ta! Ngoại trừ cậu ta ra thì mình không nghĩ ra còn có thể có ai, một kì thi tháng nhỏ xíu xiu mà thôi, ai sẽ để tâm tới chứ?" Triệu Duyệt càng nói càng hăng, "Vẻ mặt này của cậu là sao? Mình biết rồi —— Có phải cậu cũng cảm thấy là cậu ta đúng không?"
Triệu Duyệt làm việc vô cùng hấp tấp, lập tức muốn đứng dậy: "Đợi lát nữa đến lớp chặn cậu ta! Thật đen đủi, để chị Triệu đây dạy cậu ta làm người, không mắng cậu ta khóc thì coi như là mình lăn lộn uổng phí rồi."
Tống Gia Mạt bị chọc cười: "Nhưng chúng ta không có bằng chứng, sẽ bị cắn ngược lại đấy."
"Tấm lòng của ba cậu ta chính là bằng chứng!" Triệu Duyệt cạn lời, "Cơ mà, đều là người cùng một lớp, bạn học trong lớp chắc chắn cũng đứng về phía cậu ta, giáo viên chủ nhiệm tuyệt đối cũng không muốn làm lớn chuyện này."
"Tính như vậy, chúng ta có thể đi đâu để tìm bằng chứng đây……"
Ngón tay Tống Gia Mạt vừa lướt, nhìn thời gian, nhấn vào giao diện official website của trường học, làm mới vài lần.
Rất nhanh, một trang mới xuất hiện, cô nhấn vào.
Phân loại nội dung là "Mô hình lớp học dự giờ", thời gian đăng bài là vừa rồi.
Trực tiếp bỏ qua đoạn lớn từ ngữ miêu tả, phía sau cùng có mấy bức ảnh, rất rõ ràng chính là phòng học của các cô.
Vì để thể hiện ra toàn bộ phương hướng "thành quả dạy học", theo đó là các bức ảnh có rất nhiều góc độ, đều chụp lại dáng vẻ nhìn bảng đen học tập nghiêm túc của mỗi học sinh.
Cô nhấn mở một bức ảnh chụp chính diện, phóng to người ngồi ngay chỗ vị trí của mình, quơ quơ điện thoại.
"Không phải là có rồi sao?"
Triệu Duyệt trầm mặc khoảng chừng vài giây.
"Đệch, cậu thật con mẹ nó thông minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!