Chương 7: (Vô Đề)

Ánh nắng vàng chảy xuôi, ngọn gió chiều tối mang theo chút hương hoa.

Tống Gia Mạt khịt mũi, cảm giác hơi ngứa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô rủ mắt xuống, nhìn mũi giày của mình, không biết làm sao lại thốt ra câu:

"…… Nhưng mà hộp kem kia chảy rồi."

Trần Tứ ngừng lại hai giây, lúc này mới nhớ đến hộp kem vị dâu hôm đó, đuôi lông mày hơi buông xuống, không nhịn được bật cười nói: "Được, mua cho em hộp khác."

Cô gái nhỏ lại quay đầu chỉ qua: "Lớp trưởng còn đang đợi em."

"Anh đưa em qua đó, nói với cô ấy một tiếng là được."

Cô mím môi, chậm rì rì ngồi lên yên sau, lúc này mới hỏi anh: "Xe này anh lấy đâu ra vậy?"

"Của bạn," Anh điều chỉnh phanh xe, "Hôm nay sân vận động có hoạt động, sẽ kẹt xe."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ nhỏ cô đã say xe rất dữ dội, cho nên xe riêng hay xe cho thuê hầu như đều không thể ngồi, xe trong nhà bình thường chỉ có một mình Trần Tứ ra cửa thì mới có thể dùng tới, tài xế cũng rất vui vẻ an nhàn, trừ khi thời gian không kịp, nếu không cô đều chọn xe bus hoặc tàu điện ngầm.

Kẹt xe cô cũng sẽ không thoải mái, trạm tàu điện ngầm lại cách trường học quá xa, tính ra như vậy thì xe đạp quả thật là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng hình như đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi ở yên sau của Trần Tứ.

Tống Gia Mạt xê dịch thân mình, không khỏi có chút hoài nghi, ngẩng đầu nhìn sau gáy thiếu niên: "Anh biết chạy không?"

Nói xong, ngón tay cô nắm chặt lấy yên sau, giống như vô cùng không yên tâm giao mạng sống của mình vào tay anh.

"Không biết," Trần Tứ nói, "Em thấy cái hồ trước mặt thế nào?"

"…… Này!"

Chiếc xe đạp lắc lư vài cái, cô bị Trần Tứ dọa sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, giây tiếp theo, thế giới lại khôi phục ổn định.

Thiếu niên bỏ một tay ra kéo kéo vạt áo, một tay chạy cũng rất vững vàng: "Xe đạp của em là do anh dạy, em nói anh có biết không?"

Cô không phục, một hai muốn đối đầu với anh: "Trách không được kỹ năng chạy xe của em ——"

Chiếc xe lại đúng vào giờ phút này đi ngang qua gờ giảm tốc, cô bị xóc nảy lên xuống,  câu nói cũng run run đứt đoạn:

"Nát. Ách… như. Vậy."

Tống Gia Mạt: "……"

Làm người đi! Trần Tứ !

Đi ngang qua trạm xe, Tống Gia Mạt vốn tưởng rằng cần phải dừng lại để giải thích với lớp trưởng, ai ngờ được lớp trưởng giống như sớm đã đoán được, xa xa vẫy vẫy tay với cô, ý bảo chính mình lên xe trước.

Cô tha thiết gật đầu, sau đó cuối đầu gửi tin nhắn cho lớp trưởng : [Ngày mai mang bữa sáng cho cậu!]

Lớp trưởng gửi lại một cái nhãn dán "Lời rồi!": [Vậy để mình nghĩ xem muốn ăn cái gì, tối nay trả lời cậu~]

"Tống Gia Mạt," Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Trần Tứ từ yên trước truyền đến, "Ngồi xe không được chơi điện thoại, không an toàn."

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!