Chương 6: (Vô Đề)

Giữa sân bóng, thiếu niên đang thực hiện cú ném ba điểm, trong tiếng hoan hô, quả bóng rổ đập mạnh xuống đất.

Tống Gia Mạt kéo khóa cặp lại, đứng dậy về nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa ra khỏi nhà thi đấu bóng rổ thì đụng phải Triệu Duyệt.

Triệu Duyệt: "Cậu đã nói với anh cậu chưa?"

Thiếu nữ lắc lắc đầu, nói: "Cậu tự đi nói với anh ấy đi, hai người bọn mình không có chung đề tài."

"May mà chưa nói," Triệu Duyệt vỗ vỗ ngực, "Hôm nay buổi biểu diễn bị hủy bỏ rồi."

Tống Gia Mạt giương mắt, "Sao lại bị hủy bỏ?"

"Tới biểu diễn chính là ban nhạc A.E, chắc cậu cũng biết…… Người hát chính của bọn họ

- Thẩm Cảnh Trạch có độ hot rất cao, giao thông của phố Phù Dương kia đã tắc luôn rồi, quá nguy hiểm nên không cho biểu diễn nữa, sợ sẽ xảy ra chuyện."

Triệu Duyệt: "Nhưng mà bên Nhất Trung có rất nhiều đồ ăn ngon, mình đã hẹn với bạn rồi, cậu muốn đi ăn cùng không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay thời tiết nóng bức, Tống Gia Mạt giật giật cổ áo.

"Không cần đâu, mình không có hứng ăn gì hết."

Cô bị Trần Tứ chọc tức đến no rồi.

Ở tuổi của cô làm gì có cô gái nào không thích xinh đẹp, ngay cả nói bản thân cô, cũng thuộc dạng thường được khen là ưa nhìn, vì sao Trần Tứ, chỉ có Trần Tứ, có được nhiều lịch sử đen tối của cô như vậy, hơn nữa còn cài thành hình nền.

Lúc bản thân anh đi tiểu đêm sẽ không bị hù chết sao?

Cô xem không hiểu, nhưng cô rất shock.

Một đường trở về nhà, Tống Gia Mạt đều suy nghĩ đến vấn đề này, dẫn đến việc vốn định mua kem cũng không mua.

Thuận lý thành chương, cô lại đội cái nồi này lên đầu Trần Tứ ——

Nếu như không phải tại anh, cô đến mức ngay cả cái này cũng quên sao!

Càng không ăn được thì cô càng nóng, càng nóng thì càng muốn ăn, cuối cùng, Tống Gia Mạt vỗ tay vịn một cái, định đội ánh mặt trời chói chang đi một chuyến nữa đến cửa hàng tiện lợi.

Khóa cửa đột nhiên vang lên, người vốn dĩ nên lên lớp tiết tự học buổi tối lúc này lại xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một hộp kem dâu tây, bên trên còn kèm theo một cái muỗng.

Trần Tứ không ăn vị dâu tây, như vậy thực rõ ràng, hộp kem này……

Anh giơ tay, đặt cái hộp lên trên mặt bàn gần đó.

Lạch cạch.

Tống Gia Mạt đứng tại chỗ nhìn anh.

Anh đứng tại chỗ nhìn Tống Gia Mạt.

Cô đang đợi anh mở miệng nói chuyện, anh đang đợi cô chủ động đến lấy.

Hai người ở tại chỗ hồi lâu, từ trường chạm vào nhau cũng đủ diễn xong một trăm tập phim truyền hình, nhưng không ai mở miệng, một người cũng không, ngay cả dì giúp việc cũng nhịn không được đi tới: "Hai đứa đang làm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!