Tìm Trần Tứ là việc không có khả năng, cả đời này cũng không thể tìm Trần Tứ.
Tống Gia Mạt khép mắt lại, khi mở ra đã là sáng hôm sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn nói chuyện với Trần Tứ nữa thì chính là chó ——
Đây là ngày đầu tiên cô không làm chó.
Cô thức dậy rất sớm, không để Trần Tứ phải gọi, trước khi anh tỉnh, cô đã ra khỏi nhà và cầm lấy một cái bánh sandwich trong tủ lạnh.
Sáu giờ hai mươi phút, Trần Tứ thức giấc, vừa bước đến phòng cô đã thấy cửa phòng mở toang, chăn đã được gấp thành một khối nhỏ, đặt ở cuối giường.
Anh quay đầu hỏi dì Giang: "Tiểu Tỉnh[1] đâu ạ?"
Đây là biệt danh trước đó anh đặt cho cô, bởi cô gái nhỏ sinh ngày 22 tháng 2, toàn là 2, gom thành một chữ "Tỉnh".
[1] Tỉnh (), số hai (): nhóm lại đúng là thành chữ "Tỉnh" luôn nè :)))). À chữ "Tỉnh" này nghĩa là cái giếng nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy, sau khi đặt xong, cô vẫn chống cự một khoảng thời gian, nhưng rồi cũng từ từ chấp nhận, đôi lúc xã giao trên mạng xã hội còn dùng tên này.
Dì giúp việc vỗ vỗ tạp dề, cười nói: "Tiểu Mạt dậy rất sớm, đã đi được một lúc lâu rồi."
Thiếu niên rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới ngồi xuống cạnh bàn.
"Vâng."Bầu trời buổi sáng từ từ hừng sáng, dần chuyển sang tông xanh nhạt, thiếu nữ đeo cặp sách, nhẹ nhàng khoan thai cất bước vào khuôn viên trường học.
Tống Gia Mạt đi ngang qua sân thể dục, sau lưới sắt có nam sinh đang chơi bóng, không hiểu sao cô lại nghĩ đến Trần Tứ, quay đầu đi, "xùy" một tiếng cực khẽ.
Trong phòng chỉ có lớp trưởng phụ trách mở cửa, thấy cô thì giật mình sửng sốt nói: "Đến sớm thế?"
"Đến làm đề thi." Cô cười híp mắt, "Trước kì thi tháng mình phải làm theo tiết tấu này."
Cô vừa gặm sandwich, vừa làm đọc hiểu, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đã tới hơn phân nửa.
Triệu Duyệt vô cùng lo lắng ngồi xuống: "Mau mau mau, toán học!"
Ngắn ngủn mấy chữ, Tống Gia Mạt đã hiểu được ý của cô ấy, rút quyển bài tập toán học tối qua ra, không quên đưa cả sách giáo khoa qua: "Trên sách còn có câu hỏi kiểm tra miệng, đừng quên đấy!"
Triệu Duyệt vội vàng chắp tay thi lễ: "Người tốt cả đời bình an."
Sau đó lập tức lao vào đại quân bổ sung bài tập.
Mãi đến khi hàng đầu vang lên vài tiếng ho khan, tổ trưởng liều mạng phát ra tín hiệu, động tác tay của cả đám đang bổ sung bài tập đồng loạt dừng lại, mò sang quyển sách tiếng Anh bên cạnh, mở ra đọc to.
Không bao lâu, chủ nhiệm giáo dục đi ngang qua, liếc vào trong mấy lần mới hài lòng rời đi.
Triệu Duyệt trừng lớn mắt: "Trường học của các cậu khủng bố thật, cứ như mình đang ngồi tù ấy."
"Đừng nói bậy," Tống Gia Mạt liếc cô ấy, "Ngồi tù nào có đáng sợ như vậy."
"……"
Sau khi đọc bài sáng sớm xong, có mười phút nghỉ giải lao.
Tống Gia Mạt vừa đứng dậy, Triệu Duyệt đã sôi nổi: "Đến quầy bán quà vặt hả? Mình cũng đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!