Chương 43: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Thấy câu "Anh muốn nhìn" kia, lỗ tai cô chợt nóng lên, kêu rên một tiếng, bổ nhào vào trong gối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sao lại xấu hổ thế này chứ...

Tống Gia Mạt cầm điện thoại di động lên, ngập ngừng một hồi, lúc này mới trả lời:

[Muốn... muốn nhìn em mặc cái nào.]

[Cái tối nay.]

Quả nhiên anh vẫn thấy được...

Tống Gia Mạt mím môi, cảm giác ngay cả mí mắt đều đang nóng lên.

Trần Tứ lại nói: [Đừng đặt làm ảnh bìa trên vòng bạn bè, gửi cho anh, vừa rồi quên lưu.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tay cô run run căn bản không gõ chữ được, nhấn vào phím giọng nói, đang muốn hỏi anh lưu cái này làm gì ——

Trần Tứ lại gửi tới một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình ảnh bìa vòng bạn bè của cô.

Trần Tứ: [Chỉ cho anh nhìn, không được?]

—— Ông trời ơi.

Cô không chịu nổi mở khung trò chuyện với Doãn Băng Lộ, định phát điên một chút phân tán sự chú ý.

Không Thêm Đá: [Đang làm gì thế.]

Rất nhanh, Doãn Băng Lộ gửi tới một gói biểu cảm "đang bận".

Không phải thứ gì quá nghiêm túc, trong gói biểu cảm, một cái tay giữ một cái tay khác, đè trên bức tường, nhìn bối cảnh gạch men sứ chắc là phòng tắm, trong hình tất cả đều là bọt xà phòng.

Đầy căng thẳng, cảm giác vô cùng cấm kỵ.

Tống Gia Mạt trả lời bằng một dấu hỏi đơn giản.

Nước Khoáng: [Gửi ảnh cho anh cậu rồi sao?]

Không Thêm Đá: [Gửi rồi, cậu quan tâm cái này làm gì.]

Nước Khoáng: [Vậy bây giờ không phải cậu nên bận rộn sao?]

"..."

Hôm sau, đồng hồ báo thức chưa reo, Tống Gia Mạt đã dậy.

Có lẽ trong bóng tối được thứ gì đó vẫy gọi, cô nhìn ánh ban mai xuyên qua rèm cửa sổ, lắng nghe trái tim đang đập trong lồng ngực.

Ngẩn người một lúc mới rời giường rửa mặt, thay đồ xong.

Vừa mới mở cửa, Trần Tứ cũng đi ra.

Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi ngắn màu trắng, cổ áo thắt một cái cà vạt màu xám tro, thoạt nhìn một cái, rất giống trang phục tình nhân JK với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!