Editor: Lục Trà Chanh Dây
Bầu trời lấp lánh ánh sáng vụn vặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh nuôi em?" Cô phồng mặt lên quay đầu đi, nhỏ giọng nói, "Em rất đắt đó."
Sau khi nói bừa xong, qua mấy phút, thiếu nữ lại nói khẽ: "Thật ra thì em rất dễ nuôi."
Trần Tứ cười cô, vân vê lòng bàn tay cô:
"Rốt cuộc là em đắt hay dễ nuôi?"
"Dễ nuôi." Cô nói, "Cho em một chút xíu tình yêu là được rồi."
Anh cười: "Chỉ cần một chút xíu?"
Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, nhìn biển hiệu quảng cáo khổng lồ phía xa đến ngẩn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trong Hỉ Bảo nói, muốn rất nhiều rất nhiều tình yêu, nếu như không có, rất nhiều rất nhiều tiền cũng có thể."
Cô nói, "Em không có lòng tham, bất kể là thứ gì, một chút xíu là đủ rồi."
Có đã là tốt lắm rồi.
Nói xong lời này, trên con đường nhỏ phút chốc rơi vào yên lặng, bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới một số thứ, Trần Tứ thu nụ cười lại.
"Sẽ có rất nhiều."
Anh thấp giọng nói, "Anh có, đều cho em."
Cuối tuần đúng hạn tới, Tống Gia Mạt thu dọn đồ đạc, đến lớp học phát thanh.
Vừa tới phòng học, chắc do đã rất lâu không có học sinh mới tới, ghế dựa cũng không đủ cho lắm.
Tống Gia Mạt đứng ở cửa đếm đếm, lúc này mới xoay người, chuẩn bị chuyển một cái ghế.
Kết quả vừa xoay người, đã thấy có nam sinh trong phòng học chuyển một cái bên cạnh ra, tươi cười đứng trước mặt cô.
Mà Trần Tứ xách một cái ghế gỗ, khuôn mặt đã vô cùng khó chịu.
Tống Gia Mạt: "..."
Nam sinh nói: "Bạn học, cậu muốn ngồi chỗ nào, mình chuyển tới giúp cậu."
Tống Gia Mạt hơi sững sờ: "Cảm ơn, nhưng mà ——"
Cô còn chưa nói hết lời, Trần Tứ đã cắt ngang nói: "Tôi đã lấy ghế cho cô ấy rồi."
Nam sinh kia nhìn cô một chút, lại nhìn Trần Tứ một chút, cuối cùng hỏi Tống Gia Mạt: "Cậu tới lớp của bọn mình học đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy cậu ấy thì sao? Mình nghe nói hôm nay chỉ có một học sinh mới mà."
Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, nói: "Đây là anh mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!