Editor: Lục Trà Chanh Dây
Tống Gia Mạt mờ mịt ngước mắt lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bị khóa trong không gian nhỏ này, trước mặt chính là hô hấp nóng bỏng của anh.
Thiếu niên dựa rất gần, hành lang và ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh ồn ào.
Cô vừa mới nói, chỉ là em gái yêu thích đối với anh trai, nhưng anh nói anh không phải.
Cô giấu tình yêu của mình vào trong góc tường, che đậy trong ngày lễ không quan trọng, cất giấu vào trong pháo hoa rực rỡ và hoành tráng, chỉ nhỏ bé đến mức sắp bị dập tắt, cho dù vô tình bị anh nhìn thấy đốm lửa nhỏ, anh cũng có thể giả vờ vô tình phớt lờ ánh mắt đó, để nó biến mất một cách lạnh lẽo.
Nhưng toàn bộ, toàn bộ anh đều có thể nhận ra được.
Anh nắm ngón tay không được tự nhiên và cứng đờ của cô, tách vỏ bọc trái tim đầy cứng rắn của cô ra, kéo bước chân không ngừng lùi về phía sau của cô, nói với cô ——
Đây là trái tim anh, anh cũng giống như em.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé........
Cô hơi đờ đẫn lặp lại lần nữa: "Anh, anh không phải ư?"
"Không phải."
"Vậy... Vậy nếu như anh không phải thế." Ánh mắt cô lại bắt đầu hoảng loạn, "Vậy em, có lẽ em, cũng, cũng không phải nhỉ."
Trần Tứ nghe xong cười lên, môi cong cong: "Cuối cùng em phải hay không phải?"
Cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu ra, bàn tay dán sát lên cửa sắt lạnh như băng sau lưng, ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt anh.
"Anh hy vọng em phải hay là không phải?"
Thiếu niên rũ mắt, cảm xúc trong mắt không rõ.
Anh nhéo nhéo cằm cô, đầu lưỡi hơi cong lên, mang theo chút ý cười như có như không: "Làm gì, thả câu anh à?"
"Em nào dám." Tống Gia Mạt nhìn sang hướng khác, "Chỉ là em ——"
Lời còn chưa dứt, trong hành lang có giọng nói vang lên.
Lý Uy: "Anh Tứ, cậu tìm được thuốc không, sao lâu như vậy..."
Sau đó, khóa cửa chuyển động hai lần.
Trong lòng Tống Gia Mạt giật thót, đang muốn từ trong khuỷu tay anh chui ra ngoài nhưng cửa vừa mới bị đẩy ra một khe hở, lại bị Trần Tứ nhấn trở về.
Lạch cạch một tiếng, khóa lại.
Trần Tứ kề sát bên tai cô, hạ thấp giọng, "Buổi tối tan học chờ anh."
"... Ồ."
Sau đó, có một hơi thở ấm áp bao phủ xuống, phả vào sống mũi và trán cô, dừng lại như vậy mấy giây, lúc này mới lùi ra.
Cô không dám nghĩ, cũng không dám cẩn thận suy đoán cái kia đến cuối cùng là gì, cả người hoảng hốt mở khóa cửa, chạy ra ngoài.
Lý Uy không nhận ra, quay đầu lại khó hiểu nói: "Ai thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!