Editor: Lục Trà Chanh Dây
Pháo hoa trên đỉnh đầu còn đang nở rộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc Tống Gia Mạt trống rỗng, ngẩng đầu nhìn về phía tháp đồng hồ.
Không phải ngày cá tháng từ rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Suy nghĩ thứ hai là ——
Xong rồi, chơi bậy rồi.
Cô đã từng giả thiết vô số câu trả lời có thể của Trần Tứ nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ là cái này ——
Cho cô mượn một trăm cái gan chó, cô cũng không làm được giấc mơ không theo lẽ thường như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng xác thật đã xảy ra.
Tay chân thiếu nữ cứng ngắc, thậm chí căn bản không dám quay đầu nhìn.
Đúng lúc, Doãn Băng Lộ lại vòng về, hỏi cô lúc nào về nhà.
"Bây giờ." Tống Gia Mạt giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, "Đi, đi mau, đi nhanh lên."
"Ối! Nói với anh cậu một tiếng chứ, anh Trần Tứ bọn em về trước nhé! Đợi lát nữa em gửi địa chỉ nhà em cho anh!"
Giống như chạy trốn về nhà Doãn Băng Lộ, cuối cùng cô cũng có thể lấy hơi.
Doãn Băng Lộ: "Tối nay cậu chạy làm gì, giống như phía sau có người đuổi theo cậu vậy."
"Cậu đừng..." Nói đến đây, đột nhiên Tống Gia Mạt kịp phản ứng điều gì, "Chờ chút, tại sao cậu phải gửi địa chỉ nhà cậu cho Trần Tứ?"
"Mình sợ anh ấy lo lắng cho cậu đó, hơn nữa dù sao cũng là ngủ lại, nếu như xảy ra vấn đề gì, anh ấy còn có thể tới đón cậu về."
Nghe được câu này, cả người cô giống như bỗng chốc bị điện giật.
Tống Gia Mạt tuyệt vọng ngã xuống giường, lấy chăn che đầu lại.
"Mình không muốn Trần Tứ đón mình trở về a a a a ——"
Cô phải làm thế nào đối mặt anh đây??
Doãn Băng Lộ nhìn cô khác thường: "Cậu sao vậy?"
Đột nhiên cô lại vén chăn lên, ánh mắt dại ra, gò má còn mang theo một chút nụ cười khó phát hiện.
Tống Gia Mạt: "Mình @#....* rồi."
"Hả?''
"Haha."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!