Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Mặc dù không uống say nhưng lúc tỉnh dậy, Tống Gia Mạt vẫn có chút cảm giác mơ màng nặng nề say rượu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô xuống lầu, Giang Tự đưa cho cô một viên thuốc giải rượu.

Tống Gia Mạt lập tức lấy nước ấm uống, sau đó lại hỏi cậu ta: "Còn nữa không? Tôi đưa cho Trần Tứ một viên."

"Anh cậu cũng say à?"

Từ "cũng" này lại rất có linh tính, trong lòng Tống Gia Mạt chùng xuống, chớp chớp mắt: "Có ý gì?"

"Không có, chính là tối hôm qua tôi đi lên tìm anh ấy chơi hai chai nhưng cơ bản đều là tôi uống, anh ấy uống rất ít, không nghĩ tới như vậy đã say?"

Trong lòng Tống Gia Mạt bắt đầu điên cuồng hồi hộp, máu huyết không ngừng dâng trào lên não bộ.

Cô không suy nghĩ chút nào, xoay người chạy lên lầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỗ này là một homestay liên hoan Doãn Băng Lộ thuê được, cô vừa chạy được một nửa, Trần Tứ đã kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Tống Gia Mạt nhìn anh, nhìn ghế sô pha, lại nhìn anh.

Hình như tâm tình Trần Tứ rất tốt: "Sao vậy?"

"Anh... tối hôm qua không phải ngủ bên ngoài sao?" Tống Gia Mạt khó khăn nuốt xuống, tiếp tục nói, "Tối hôm qua, anh có uống say không?"

"Rất quan trọng?" Trần Tứ nhìn nét mặt cô, nhướng mày, "Vậy em hy vọng là anh uống say, hay là không?"

Tống Gia Mạt mím mím môi: "Cái gì gọi là em hy vọng, không phải sau đó anh say đến mức ngủ như chết trên ghế sô pha sao?"

Anh rất có thâm ý gật đầu.

"Ừ, vậy thì thế đi."

"..."

Cái gì gọi là vậy, thì, thế, đi?

Tống Gia Mạt đang muốn nói tiếp, đột nhiên dưới lầu truyền tới một tiếng thét chói tai, nghe như Doãn Băng Lộ.

Cô vội vàng đi xuống, thấy biểu cảm lòng như tro tàn của Doãn Băng Lộ.

"Sao bài tập nghỉ đông còn có cái này? Sao mình không biết??"

Tống Gia Mạt: "..."

Doãn Băng Lộ thấy cô, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng: "Cậu làm chưa?"

Tống Gia Mạt: "Làm rồi, tháng trước đã làm xong rồi."

Doãn Băng Lộ đưa ngón tay cái lên, khốn khổ bóp ấn đường mình, để cầu nguyện bản thân mình đừng chết trong buổi sáng hôm nay.

Cứ như vậy, sáng sớm, theo trò cười mở màn của Doãn Băng Lộ, mọi người ăn xong điểm tâm ở một địa điểm náo nhiệt bên ngoài, sau đó về nhà rửa mặt.

Về đến nhà, từ đầu đến cuối Tống Gia Mạt vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nói rõ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!