Editor: Lục Trà Chanh Dây
Anh nói anh không chọn ai cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó một giây, thật ra cô vẫn còn do dự.
Nhưng nghe thấy anh nói ra, mới phát hiện, thì ra đây chính là đáp án mình mong muốn.
—— Anh nói như vậy, thì cô sẽ tin.
Cô gái nhỏ lảo đảo, nhảy một chân đến trước người anh.
Trần Tứ để cô ngồi trên ghế, xắn ống quần cô lên, ngón tay xoa bóp một vòng quanh mắt cá chân.
Đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân: "Đã sưng rồi."
Hình như anh đang cười: "Vừa rồi không phải còn rất nhanh nhẹn sao, anh nói một chút em lập tức đau?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé..... Hình như là thế.
Rõ ràng vừa nãy đều không có cảm giác gì, nhưng bị anh nói một chút, hình như cảm giác đau đột nhiên lại đến rồi, yếu đuối đến không chịu được.
Có lẽ vẫn luôn có một số thời khắc nào đó, ở trước mặt một người đặc biệt nào đó thì có thể mềm yếu.
Có thể ỷ lại vào sự bao dung của anh, đòi lấy nhiều sự quan tâm không kiêng nể gì hơn.
Trần Tứ tháo dây giày cô ra, đầu ngón tay thiếu niên nhỏ gầy trắng nõn, lúc chậm rãi tháo dây giày ra, cho người ta một loại... cảm giác kỳ lạ.
Cô mím mím môi, não bộ hoạt động có chút lệch lạc.
Rất nhanh, anh đã nâng chân cô lên, cũng lột vớ cô xuống.
"Này..."
"Sao vậy." Trần Tứ nâng mắt, "Không cởi ra làm sao ấn được?"
Cô ngơ ngác: "Ấn cái gì?"
"Ấn một lát sẽ hết sưng."
"À..."
Ánh sáng đèn đường lờ mờ, anh nửa quỳ gối trước người cô, chân dài gập lại, đè bàn chân của cô trên đùi phải mình.
Anh vừa dùng nước suối rửa tay, đầu ngón tay lạnh buốt hạ xuống trên mắt cá chân ấm áp của cô, tiếp tục chậm rãi di chuyển vòng theo chân, như có như không nhấn một vòng, một hồi nước đọng ướt át lan tràn ra.
Không phải, việc này, là vấn đề của cô sao...
Thật, thật sắc tình mà...
Tống Gia Mạt liếc sang chỗ khác không nhìn nữa, ép buộc bản thân mình nghĩ đến những thứ khác.
Lúc suy nghĩ hỗn loạn, mũi chân cô không kìm được bắt đầu lộn xộn.
Ngón chân cô gái nhỏ mượt mà đáng yêu, móng chân là màu hồng nhạt, lúc vuốt ve nhẹ nhàng run lên, có thể cảm giác được nếp nhăn trên quần bị lôi kéo.
Trần Tứ: "Em rất hồi hộp?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!