Chương 36: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

"Không phải, nhưng mà ——"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đại não Tống Gia Mạt dừng hoạt động, chỉ cái ly trong tay anh: "Cái này em uống rồi mà."

Trần Tứ: "Cho nên?"

Anh hỏi thật hay, rất thản nhiên, hỏi làm cô sững sờ.

Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, đột nhiên không biết trả lời thế nào.

Vẫn là Mạc Cố mở miệng trước, nói: "Không sao, anh em mà, rất bình thường."

Rất... bình thường sao?

Cô "Ồ" một tiếng, đẩy đẩy đôi đũa, bắt đầu ăn cơm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng hình ảnh đó, dường như làm cách nào cũng không đuổi ra khỏi đầu được.

Mỗi lần chớp mắt một cái, giống như có thể nhìn thấy môi Trần Tứ dán lên men theo ly của cô, dáng vẻ yết hầu lăn lên lăn xuống khi uống nước.

Đó là ly của cô đấy.

Của Mạc Cố là cái mới, nhưng cái của cô không biết đã từng uống bao nhiêu lần...

Tống Gia Mạt mím mím môi, liếc mắt nhìn thấy Trần Tứ đứng dậy, đến tủ lạnh lấy chai Sprite ra.

Lấy xong, Trần Tứ đi ngang qua sau lưng cô, nhân lúc cô đang ảo tưởng đột nhiên đưa tay ra, Sprite lạnh buốt chạm phải gò má cô, còn lăn hai vòng.

Cô bị hơi lạnh làm nhẹ nhàng co rúm lại.

Anh lấy Sprite ra, hơi cười giễu cợt.

"Đỏ mặt giống như mực đóng dấu."

"Ớt cay thôi." Mặt cô không đổi sắc nói.

Trần Tứ uống hai hớp, thấy ánh mắt cô không di chuyển: "Muốn uống?"

Cô cũng không biết phải nói gì.

"Của em đã bị anh uống hết rồi."

Trần Tứ thuận tay, chỉ chừa lại cho mình một nửa, phần còn lại toàn bộ đổ vào trong ly của cô.

Cô rũ mắt, nhìn bọt khí nhỏ trong ly không ngừng dâng lên.

Cô sững sờ một lúc, lại giống như không có việc gì, xuất phát từ việc tôn trọng lao động của Trần Tứ, nhếch môi uống mấy hớp.

Ướp lạnh, rất ngọt.

Sau đó bữa ăn tương đối yên lặng, hoặc có lẽ là thức ăn hơi mặn, Mạc Cố vẫn luôn uống nước không ngừng.

Còn chưa ăn cơm xong, Mạc Cố đã cười nói: "Em cũng uống hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!