Chương 35: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Tống Gia Mạt nhìn nữ sinh trước mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mạc Cố, tên có chút quen, nhưng không nhớ từng nghe qua ở đâu.

Cũng như tên vậy, Mạc Cố có gương mặt trẻ con, tròn tròn tóc rất ngắn, không khỏi làm người ta nghĩ đến cây nấm mọc sau mưa, không hề có cảm giác dáng vẻ xa cách gì.

Cùng lúc đó, Trần Tứ kéo cửa lại, cười giễu cợt: "Tật xấu thích mang người lạ về nhà không thay đổi chút nào."

Trần Côn nhíu mày: "Người lạ cái gì, mấy năm trước các cháu còn từng gặp nhau, không nhớ sao?"

Dường như anh vô cùng tùy ý: "Quên rồi."

"Thái độ này của cháu là gì ——"

"Không sao đâu bác Trần." Mạc Cố lập tức ngắt lời, "Chuyện đã qua lâu rồi, thật ra cháu cũng không nhớ rõ lắm."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Côn trả lời cô: "Dù sao cháu cứ ở chỗ này trước, trong nhà vốn có ba dì, Trần Tứ chê ồn ào, chỉ để lại một người, nếu không đủ người, bất cứ lúc nào cháu cứ báo tin cho bác."

"Đủ rồi ạ." Mạc Cố cười cười, "Mong cháu sẽ không làm phiền đến mọi người."

"Không đâu, ngược lại là đứa cháu này của bác, buông tuồng đã quen, cháu đừng để tâm đến thái độ của nó..."

Sau đó trong phòng khách lại nói đứt quãng gì đó, Tống Gia Mạt đi tắm, không nghe rõ.

Cô tắm hơn một tiếng, lúc đi ra lần nữa, Trần Côn đã đi rồi.

Dì Giang nói do trong công ty có việc, một cuộc điện thoại gấp đã gọi ông quay về.

Tống Gia Mạt nằm bò trên cầu thang, Giang Tuệ không nhịn được tám chuyện với cô: "Cháu chưa từng gặp đứa trẻ này ư?"

"Phải ạ, nhưng cháu luôn cảm thấy tên có chút quen."

"Thỉnh thoảng lúc ăn cơm bọn họ cũng sẽ nói." Giạng Tuệ nói, "Lúc còn trẻ, quan hệ của ba con bé và ba Trần Tứ rất tốt. Trước kia còn từng giúp nhà họ Trần, cho nên hồi nhỏ nói đùa, xác định chuyện đính ước từ nhỏ."

À, vừa nói như vậy cô có chút ấn tượng.

Tống Gia Mạt: "Trần Tứ biết không ạ?"

"Cháu nhìn dáng vẻ kia của nó, giống như không biết sao?" Giang Tuệ cười, "Nhưng cháu cũng không phải không hiểu nó, trừ cháu, nó đã cho ai sắc mặt dễ gần chứ."

Tống Gia Mạt chống gò má, nảy ra một ý nghĩ rất hoang đường: "Không phải là tới đây xem phòng cưới chứ?"

"Nói bậy bạ gì đấy! Loại chuyện đính ước từ nhỏ này ——"

"Ai còn tưởng là thật chứ." Mạc Cố từ trên lầu đi xuống, hình như vừa nghe được một nửa, nháy mắt với Tống Gia Mạt, "Đúng không?"

Tống Gia Mạt gãi cổ hai cái.

"Cậu thật là trắng." Mạc Cố thở dài, "Dùng sữa tắm gì thế?"

"Quên mất, cậu có cần không, tôi có thể tới phòng tắm lấy cho cậu."

Lúc này Giang Tuệ mới nhớ, nói với Mạc Cố: "Lầu hai đều là đồ của dì, nếu cháu muốn dùng của Tiểu Mạt, có thể đi thẳng tới lầu một tắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!