Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Gần như phản ứng lại ngay lập tức, Tống Gia Mạt "soạt" một cái bật dậy từ chỗ ngồi, đầu đụng vào cằm anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Tứ bị động tác tập kích của cô làm lui về sau hai bước, bên khóe mắt lại có thể thấy rõ nụ cười như cũ.

Tên khốn kiếp này.

Tống Gia Mạt càng nghĩ càng giận, xoay người hung hăng đá anh một cước.

Anh giống như rất vô tội: "Em đá anh làm gì?"

"Chắc là côn trùng bay vào trong mắt rồi." lý lẽ cô không ngay thẳng khí thế lại mạnh mẽ, "Em đau mắt, anh còn cười cợt em?"

"Côn trùng gì, anh xem thử?"

"Anh xéo đi!!!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé........

Dưới ánh trăng, thiếu nữ không nói thêm gì nữa, tăng nhanh tốc độ càng đi càng xa, Trần Tứ ngậm ý cười xốc hai cái cặp sách lên, lúc này mới đi theo.Sau khi đến nhà, mắt Tống Gia Mạt nhìn thẳng, trực tiếp hăng hái đi tắm.

Tắm xong lập tức vào phòng, bên trong phát tiếng Anh vang lên rung trời.

Chỉ còn kém chưa dán chữ "học tập đừng làm phiền" lên trên cửa.

Hơn mười một giờ, trong phòng cô mới yên tĩnh.

Trần Tứ không biết cô đang làm những gì bên trong, tóm lại lúc anh ra khỏi phòng mình, thấy dì đang tìm hòm thuốc.

"Sao thế ạ?"

Giang Tuệ: "Tiểu Mạt nói mắt khó chịu, bảo dì tìm cho nó chút thuốc nhỏ mắt."

Rất nhanh, Giang Tuệ tìm được một chai nước mắt nhân tạo, bẻ vòng bảo vệ thứ hai mở ra.

Trần Tứ đưa tay: "Để cháu được rồi."

Lúc này, trong phòng cô ngược lại yên lặng hiếm thấy.

Trần Tứ gõ cửa hai cái, cô tưởng là dì, trực tiếp nói "vào đi".

Trần Tứ mở cửa ra, cô đang nằm bò trên giường, bọc cả người thành một con nhộng nhỏ, tóc hơi lộn xộn, hình như vừa mới sấy xong.

Anh dừng một chút: "Mắt khá hơn chút nào không?"

Nghe được giọng anh, phản ứng cô giống như kích động từ trên giường bật dậy, không tới hai giây, lại ỉu xìu ngã xuống.

Tống Gia Mạt kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu mơ hồ nói: "Không chết được."

Trần Tứ nhìn cô một lúc, đột nhiên lại cười lên.

"Được rồi, tức giận gì chứ, tối nay anh..."

Không đợi anh nói xong, đột nhiên cô như cá chép bật thẳng ngồi dậy, ngón tay vô cùng nhỏ áp sát lại trên cổ anh.

"Anh tiếp tục nhắc đến tối nay, nhất định anh sẽ không sống qua hôm nay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!