Chương 33: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Lúc Trần Tứ đẩy cửa đi vào, Tống Gia Mạt vừa mới thay vỏ gối xong.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức thử: "Mười giờ lẻ ba."

"Trễ ba phút."

Trần Tứ nhàn nhạt nhướng chân mày.

"Sao vậy, muốn phạt anh?"

"Vậy... Cũng không đến mức như vậy." cô chu chu miệng, "Có điều em còn chưa bọc chăn, hay là anh thử bọc giúp em nhé?"

"Sau đó em 'miễn cưỡng' tha thứ anh về trễ?"

Tống Gia Mạt hợp tình hợp lý gật đầu: "Cũng gần giống thế."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Thứ đổi dép lê xong, rửa tay, đứng cạnh giường cô.

Trên giường cô bày đầy các loại búp bê, cạnh gối có hai con.

Trần Tứ tùy ỳ liếc nhìn: "Thật nhiều đồ."

Tống Gia Mạt kéo một con cừu nhỏ ôm vào trong ngực, "Em phải ôm thứ gì đó mới có thể ngủ được."

Anh cười giễu cợt: "Ôm đồ thật không được, phải ôm đồ chơi?"

Tống Gia Mạt vẫn rất có sức lực, ngửa đầu oán giận phản bác: "Làm gì có đồ thật cho em ôm chứ?"

.....

Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng nhắc tới, cô cũng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lời nói rơi xuống, lúc bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút kỳ lạ.......

Cô ho nhẹ hai tiếng, vội vàng nhìn sang hướng khác, nói: "Anh làm trước đi, đợi lát nữa em sẽ đến nghiệm thu."

"... Được."

Tống Gia Mạt đợi trong phòng khách mấy phút, Trần Tứ vẫn chậm chạp chưa ra.

Ban đêm yên tĩnh, cô bắt đầu hơi buồn ngủ, lại kiên cường chống đỡ đợi khoảng mười phút, vẫn không có động tĩnh gì.

Thiếu nữ ngáp dài đi qua: "Làm xong chưa, em buồn ngủ rồi..."

Nói tới đây, cô ngừng một chút, trong phút chốc cảm thấy hoảng hốt, cực kỳ giống cuộc sống sau khi kết hôn.

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ tươi đẹp biến mất không thấy tăm hơi ——

Bởi vì Trần Tứ đang ngồi cạnh tủ đầu giường, kế bên một ngọn đèn bàn nhỏ, lật xem sổ tay ghi chép của cô.

Đó là do cô viết cách đây năm sáu năm, cũng không thể gọi là sổ tay ghi chép, vì trang bìa bên trong bị cô đánh dấu bảy chữ to quan trọng ——

《Ghi chép toàn bộ việc xấu của Trần Tứ! 》

Lúc Tống Gia Mạt run lẩy bẩy đi tới, Trần Tứ đang lật đến trang thứ bảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!