Chương 32: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Ánh đèn phòng khách nhỏ vụn, vai thiếu niên đeo túi, chỉ dừng lại một giây.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rất nhanh, Trần Tứ ung dung hỏi ngược lại cô: "Anh nói với em câu này chọn C lúc nào?"

"Lúc đó em sờ vào miệng, biểu cảm đó của anh, động tác đó của anh —— không phải chọn C thì là gì?"

Tống Gia Mạt suy nghĩ một lát, tìm được đáp án: "Được lắm, anh cố ý làm em lẫn lộn..."

"Không cố ý."

"Vậy thì là gì?" Tống Gia Mạt nói, "Đừng nói với em lúc đó anh chỉ muốn hắt hơi, không, là anh muốn vu cáo hãm hại em, anh muốn mưu hại em, anh thế này là đang giết người!"

Trần Tứ: "..."

Anh nhạy bén ý thức được trọng tâm câu chuyện đang đi theo hướng không đúng lắm, nâng mí mắt lên nói: "Nói tiếp đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Mặc dù anh phạm phải sai lầm lớn như thế ——" cô gái nhỏ chuyển đề tài câu chuyện, cười một cách tươi sáng, "Nhưng nếu như anh có thể nhận lời tới câu lạc bộ của bọn em thì em miễn cưỡng tha thứ cho anh."

"..."

Trần Tứ đoán được hướng đi của sự việc: "Miễn cưỡng, tha thứ, anh?"

"Phải đó." Cô rất "rộng lượng" nói, "Cho dù anh phạm vào tội ác tày trời, nhưng nếu anh lấy công chuộc tội thì em có thể không nhắc lại chuyện cũ."

Trần Tứ: "Học ngữ văn rất tốt."

Tống Gia Mạt thuận nước đẩy thuyền: "Tới đi mà, phúc lợi câu lạc bộ của bọn em rất tốt."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như có thể thường xuyên nhìn thấy em, ngồi ăn cơm chung bàn với em, mời em uống trà sữa gì đó chẳng hạn."

"..."

Anh liếm môi một cái: "Vậy thì thật xui xẻo."

Anh nói ra một câu không chừa đường sống như thường lệ, cô nản lòng, đứng dưới cái bóng của anh một hồi lâu, chuẩn bị đi.

Giọng Trần Tứ vang lên sau lưng.

"Lúc nào báo cáo?"

Trong chốc lát cô không phản ứng kịp, nửa xoay người lại, lờ mờ "hả" một tiếng.

Trần Tứ: "Không phải muốn anh làm phó chủ tịch câu lạc bộ sao?"

"Ngày mai —— ngày mai là được." Tống Gia Mạt lập tức cười đáp, "Không cần báo cáo, bất kỳ lúc nào cũng có thể lên cương vị."

Trần Tứ: "Được."

Sự ngạc nhiên vui mừng này tới quá đột ngột, trong mắt cô giống như khảm ánh sáng, khao khát nói: "Thật sao? Vậy ngày mai anh phải tới đó."

"Biết rồi." Anh đi qua bên người cô, đưa tay ra, tùy ý xoa xoa đỉnh đầu cô, "Tiểu yêu tinh phiền phức."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!