Chương 31: (Vô Đề)

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Đột nhiên bị người kia vạch trần, gò má cô bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng cong cánh tay, che cổ mình lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Gia Mạt: "Chẳng qua em đang suy nghĩ ——"

Ngay vào lúc này, {Thế giới động vật} cũng đồng thời chuyển sang cảnh mới, bối cảnh âm thanh tràn đầy tình cảm, vang vọng khắp phòng khách:

"Mùa xuân tới, cũng là mùa vạn vật giao phối."

..........

Thiếu nữ rụt rụt cổ, giống như bức tranh thủy mặc thú vị nào đó, một chút đỏ hồng lan trên dái tai, lại từ từ nhuộm ra phía trước, cuối cùng lan tràn lên đuôi mắt và chóp mũi.

Cô giống như một con tôm hùm bị luộc chín, hết lần này tới lần khác lại giống như rất hiểu rõ mình, chậm rãi di chuyển cánh tay, đổi thành che kín hai má mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Tứ: "..."

Cho nên rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?

Thật sự ở lại không nổi nữa, trong không khí ngột ngạt của phòng khách, cô giống như vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, quăng điều khiển từ xa, sau đó vội vàng chạy về phòng.

Trần Tứ khó hiểu nhìn cô mấy giây, cho đến khi bóng người biến mất không thấy nữa, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Mười phút sau.

Tống Gia Mạt không khuất phục, chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát, lại xuất hiện lần nữa trên một góc ghế sô pha.

—— Lần này đeo khẩu trang.

Trần Tứ không hiểu rốt cuộc tối nay cô muốn làm thứ gì, nghi ngờ nhìn chằm chằm cần cổ trắng như tuyết bị bắt được hai lần của cô.

—— Bởi vì thật sự là chỗ không thể không nhìn thấy.

Tống Gia Mạt: "Anh hai."

Hình như anh đã sớm đoán được, ném điều khiển từ xa xuống, đổi tay đón nhận.

"Nói đi, xin anh chuyện gì."

Cô có chút kinh ngạc: "Sao anh biết?"

Trần Tứ: "Thông thường em gọi anh thân thiết như vậy, không có chuyện gì tốt."

"..."

Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, nói: "Năm nay anh có ý tưởng gì mới không, ví dụ như... tới câu lạc bộ của bọn em, làm phó chủ tịch trên danh nghĩa?"

Anh híp híp mắt, giống như rất bất mãn với tiền tố này: "Phó?"

Lý lẽ cô không ngay thẳng khí thế lại mạnh mẽ: "Bởi vì chủ tịch là em."

Trần Tứ: "Còn là trên danh nghĩa?"

Tống Gia Mạt: "Trên danh nghĩa còn chưa đủ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!