Editor: Lục Trà Chanh Dây
Hiểu lầm này càng lớn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt vội vàng sửa lại cách nói: "Không phải lại mang theo một người bạn trai ——"
"À." bà chủ cười híp mắt, "Vậy đây mới là bạn trai chính quy?"
"..."
Thật là không có cách nào giải thích, họng cô cứ như bốc lửa, cổ họng cũng đột ngột nhảy lên.
Tống Gia Mạt vội vàng chọn xong micro, muốn trả tiền xong thì bỏ chạy.
"Cháu muốn lấy kiểu này, cảm ơn."
Bà chủ cầm món mới cất trong kho, đóng gói lại xong, mới nhấn số trên máy thu tiền: "Quét mã là được rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Tống Gia Mạt đang mở điện thoại di động, Trần Tứ đã đưa mã thanh toán ra trước, trả tiền giúp cô.
Ra khỏi cửa hàng, gió đêm dần lạnh.
Lúc này xung quanh còn buôn bán rất náo nhiệt, ánh sáng muôn màu muôn vẻ từ bảng hiệu rêu rao, đèn đường chiếu sáng từng con đường nhỏ.
Tống Gia Mạt mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, quả nhiên, chờ đi tới nơi yên tĩnh, Trần Tứ lên tiếng.
Giống như anh đang kìm nén giọng nói, lúc này mới cười lạnh:
"Tốt lắm, Tống Gia Mạt, lần đầu tiên anh bị xem như bạn trai, lại còn là một cái lốp xe dự phòng."
"..."
Cô không biết giải thích thế nào, đành phải ngập ngừng nói: "Là bà chủ hiểu lầm..."
Trần Tứ: "Còn tới đây với ai?"
Cô nói, "Anh đừng quan tâm."
Xe đạp lạch cạch một tiếng mở khóa, anh đứng thẳng, lạnh nhạt nói: "Anh càng muốn quan tâm thì sao?"
Ánh mắt anh không nhường chút nào, nhìn thẳng tắp về phía cô.
Trong nháy mắt, thậm chí cô cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Tim cũng đập chậm theo nửa nhịp.
Tống Gia Mạt nghiêng mặt đi, né tránh nói: "Là, là Trình Tân Giác, có lẽ anh cũng không biết."
"Biết." Dường như Trần Tứ không bất ngờ chút nào, "Có phải cậu ta muốn theo đuổi em không."
Giọng anh bình đạm như vậy, giống như nói sáng mai muốn uống sữa chua vị gì.
Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, cười mỉa nói: "Không đâu, chỉ là rất trăng hoa, đối với người nào cũng như thế..."
"À."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!