Điện thoại vừa gọi đi được hai giây, nam sinh kia đã nhanh chóng phản ứng, ấn nút tắt.
"Vẫn may vẫn may……" Trong lòng cậu ta còn sợ hãi, "Mới gọi đi, chắc đối phương vẫn chưa nhận được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tứ rũ mắt nhìn, không nói đúng mà cũng chẳng bảo sai.
Nam sinh xấu hổ cười hai tiếng: "Thật ngại quá, giỡn với cậu, tay run ấn phải nút gọi…… Cậu thấy hứng thú không? Muốn hỏi thử một chút không?"
"Không cần."
Anh không quan tâm, lướt sang phải ấn xóa rồi ném điện thoại vào túi.
Rốt cuộc đối phương là ai, rốt cuộc cuộc điện thoại này có gọi tới hay không, anh đều không quan tâm.
Dù sao cả đời anh cũng sẽ không liên quan gì đến người gửi tin nhắn này.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên kia, Tống Gia Mạt "cả đời cũng không liên quan" chờ ba phút không thấy hồi âm, oanh liệt cất điện thoại đi.
Cô thừa nhận bản thân mình có phần đánh cược.
Cũng thừa nhận, sau khi cô gửi một đống lời âu yếm thô bỉ vừa thấy đã khiến người khác kinh ngạc kia, vì không thể thu hồi tin nhắn, Triệu Duyệt đã dí theo hành hung cô suốt ba tầng lầu.
"Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt…"
Hai tay cô che lấy mặt, ngón tay hơi hé mở, chỉ lộ ra một cặp mắt đen trắng rõ ràng.
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, bắt đầu nói bậy: "Cậu từng đọc tiểu thuyết ngôn tình chưa? Nam chính đều thà để nữ chính hận mình cũng không muốn để cô ấy quên mình, đúng không?"
"Cậu nghĩ xem, những thứ đó đều quá bình thường, hoàn toàn không thể khiến anh ta nhớ đến cậu, mà dựa theo kinh nghiệm yêu đương của mình, có ấn tượng còn đỡ hơn là không có ấn tượng……"
Cô nói bậy mà rõ ràng đâu ra đấy, Triệu Duyệt suýt nữa tin sái cổ.
Triệu Duyệt: "Nói rất đúng, vậy cậu đã yêu đương mấy lần rồi?"
Tống Gia Mạt tự tin đưa ra một con số: "0."
"……"
Lúc Triệu Duyệt muốn đến căn
-teen tìm dao, để bảo vệ an toàn mạng sống của bản thân, Tống Gia Mạt vội vàng nói: "Đúng rồi, có phải các cậu vẫn chưa thêm wechat đúng không? Cậu đợi một lát rồi đi thêm đi, chắc chắn anh ta sẽ chấp nhận."
Triệu Duyệt âm u cười lạnh: "Tốt nhất là vậy."
Chẳng bao lâu, Triệu Duyệt dựa vào số điện thoại tìm wechat, gửi lời mời kết bạn.
Tống Gia Mạt vừa viết đề vừa đợi, rút đề thi tiếng anh rồi lại mở tập đề sai ra xem.
Vì mục tiêu là top 10 cả khối, chắc chắn chỉ dựa vào tài liệu của Triệu Duyệt là không đủ, bản thân cô cũng phải tự nỗ lực nữa mới được.
Khi tiết tự học sắp kết thúc, cuối cùng Triệu Duyệt cũng có phản ứng.
Triệu Duyệt: "Anh ấy chấp nhận rồi! Đợi mình nói chuyện với anh ấy một lát nha, cậu giúp mình canh giáo viên với……"
Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, rất hài lòng gật đầu: "Xem ra cuốn sách thả thính quý của cô Tống cũng đỉnh ghê."
Triệu Duyệt một lời khó nói hết nhìn cô một cái, nhưng chẳng mấy chốc, sự vui sướng từ việc theo đuổi trai đẹp đã bao phủ lấy cô ấy, cô ấy cúi đầu không ngừng gõ chữ, khi thì phát ra tiếng cười khó nhịn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!