Editor: Lục Trà Chanh Dây
Cô không nghĩ tới Trần Tứ sẽ ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt bị hù dọa đến mức lùi về sau hai bước, một câu "anh" sắp buột miệng nói ra.
May mắn, cô nhịn được.
Trong hồ ước nguyện truyền tới tiếng nước chảy róc rách, kèm theo mấy tiếng côn trùng kêu vang, lúc bừng tỉnh, giống cảnh trong mơ ngăn cách với thế gian.
Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"
"Tối nay em không bình thường." Anh híp híp mắt, "Nghe được tiếng động, nên đến đây."
"Đến đây lúc nào?"
"Vừa nãy, lúc em cầu nguyện."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt mím mím môi, tạm thời không nói nữa, Trần Tứ vẫn cứ bình thản ung dung nhìn cô như thế.
Ngay cả tiếng gió cũng rất yên tĩnh.
Tống Gia Mạt dè dặt: "Anh nghe được rồi sao?"
Nhưng anh không trả lời.
Trần Tứ chỉ rũ mắt xuống, quay lại vấn đề kia: "Cầu cái gì?"
Cô chẳng còn cách nào, lại suy nghĩ dù sao cũng không thể nói thật, vì vậy đầu óc nóng lên, nói dối: "Cầu nguyện cao hơn 160."
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh đèn ban đêm vụn vặt, sóng nước mênh mông lại dịu dàng, thời điểm lúc này hẳn là vô cùng mờ ám, cô lại có thể nhìn thấy trong mắt anh lấp lánh ánh sáng bất định.
Trần Tứ rũ mắt, đi tới trước mặt cô.
Cô còn muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng đã không còn đường.
Bất ngờ không kịp đề phòng, đầu bị người kia kéo một cái, thân thể cô nghiêng về phía trước, đụng vào trong ngực anh.
Trên đồ ngủ anh có mùi thơm nước giặt quần áo nhàn nhạt, hòa lẫn chút dầu gội bạc hà mát lạnh, mềm mại lướt qua chóp mũi cô, còn kèm theo một chút xíu mùi hormone trong cổ áo thiếu niên.
Cô không biết phải hình dung thế nào, chỉ biết khoảng cách này cực kỳ phạm quy, quá phạm quy, trước đây cô chưa từng nhận thức được.
Loại mùi vị vô cùng có tính áp chế này, hình như mang theo chất pheromone [1] mê hoặc nào đó, tràn vào khắp cơ thể.
[1] pheromone: là một chất mà động vật tạo ra làm thay đổi hành vi của một động vật khác cùng loài. Một số tài liệu mô tả pheromone là tác nhân thay đổi hành vi.
Chỉ thoáng cái, choáng váng đầu, não nóng lên, dái tai bắt đầu nóng lên, tim đập loạn nhịp.
Trần Tứ: "Cũng xấp xỉ."
Đầu óc cô trống rỗng, không kiểm soát được nói lắp bắp.
"Cái, cái gì xấp xỉ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!