Chương 23: (Vô Đề)

Động tác của Tống Gia Mạt cứng đờ, bàn tay dán bên ngực trái, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Doãn Băng Lộ: "Cậu và Trình Tân Giác, rốt cuộc tình huống lúc đó như thế nào, vẫn chưa nghĩ ra sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, thần trí tạm thời rụng rời.

Cô nói: "Thì là…… chơi bóng đó, Trần Tứ và cậu ta đối đầu với nhau, mình thấy bọn họ rê bóng, ném bóng."

Doãn Băng Lộ: "Sau đó thì rung động?"

"Hình như…… là vậy đó," Tống Gia Mạt khẽ ho hai tiếng, "Bắt đầu rồi, xem bóng đi."

Cô bảo Doãn Băng Lộ tập trung xem bóng, nhưng dù thế nào bản thân cũng không thể tập trung sự chú ý được.

Cô cảm giác mình như thể một tờ giấy gói kẹo, bị ánh nắng nướng đến nỗi sắp biến dạng.

―― Dù cho hôm nay trời không nóng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng dù có làm thế nào, nhiệt độ trên cũng không hạ xuống, dường như ngay cả mạch máu cũng nóng lên.

Càng nghĩ càng loạn, Tống Gia Mạt kêu lên một tiếng, vùi vào khủy tay.

Giữa sân bóng, Trần Tứ ghi một cú ném ba điểm, lại không nhìn thấy cái đầu nhỏ mặt đầy u sầu kia nữa.Trận bóng kết thúc, Trần Tứ cởi đồng phục của đội ra, đi đến phòng tắm vòi sen tắm rửa.

Gần như mọi người tắm rửa cùng lúc, sau khi đi ra, bọn họ thay quần áo trước cửa tủ của mình.

Trần Tứ lấy một chiếc áo T

-shirt màu trắng ra, ánh mắt của Lý Uy sáng lên, chậc chậc nhích lại gần: "Anh Tứ, cơ bụng này của cậu……"

Lưu Thạch ở bên cạnh đạp anh ta một cái: "Mẹ nó, cậu cứ như một tên biến thái ở phòng tắm nam ấy."

Lý Uy quay đầu: "Cậu thuộc kiểu người mà biến thái cũng không muốn xem. Nhìn cái bụng của cậu rồi nhìn Trần Tứ xem, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"

"……"

Mọi người thay quần áo xong, chuẩn bị đi ăn cơm.

Trước khi rời đi, Trần Tứ dừng lại một chút: "Chờ một lát, tôi đi mua chút đồ."

Lý Uy: "Tôi cũng đợi lát rồi đi, chủ nhiệm lớp bảo bọn tôi chuyển vài thùng nước, các cậu đi gọi đồ ăn trước đi, sau đó gửi số chỗ qua là được!"

Cứ như vậy, những người còn lại đến nhà ăn trước, Trần Tứ xoay người, đi vào trong trường.

Lý Uy theo sau anh: "Này, anh Tứ, mấy ngày trước cậu với tên đầu gai của trường thể thao kia ―― Có phải là lại đánh nhau rồi đúng không? Tôi nghe xong, sau phải đi hỏi lại."

"Kiểu lần trước sau khi bị cậu đánh tơi bời, hắn ta vẫn chưa hết hận, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến nữa. Đúng lúc cái cô Tào Uyển kia…… Hình như cũng gai mắt hoa lài nhỏ, bọn họ lập tức châm ngòi thổi gió với nhau, đều khơi mào lửa giận của đối phương lên, mượn  danh nghĩa này đến trường chúng ta chặn người."

"Nhìn thì như là tìm hoa lài nhỏ, nhưng thực ra là đến tìm cậu."

Trần Tứ nhàn nhạt nói: "Tôi biết."

"Cậu biết à? Cũng đúng, bọn họ cố ý, trước hết hẹn cậu đến phòng học trống, sau đó chặn hoa lài nhỏ lại ở dưới, cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy."

"Thoạt nhìn thì là trùng hợp, nhưng kỳ thật đó chính là hiệu quả mà bọn họ muốn, như một đám trẻ trâu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!