Chương 22: (Vô Đề)

Đối diện với "công thức cầu hòa" của Trần Tứ, Tống Gia Mạt ngẩn ra một chút.

Trần Tứ đợi cô vài phút, không nhận được câu trả lời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu niên gõ nhẹ mặt bàn, thúc giục: "Hửm?"

Cô mím môi, lúc này mới nghiêng đầu qua một bên rất có nguyên tắc:

"Mai rồi nói."

Ngày hôm sau, Trần Tứ cúi đầu, nhìn thấy một quyển sách toán học ở cửa.

Thẻ kẹp sách nằm ở trang công thức cầu hòa kia, chỗ số trang bên dưới góc phải bị người nọ đánh một dấu tick nho nhỏ.

Anh ngước mắt, thiếu nữ đã ngồi bên bàn chờ cơm.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt chiếu vào, rọi trên vai cô một vầng ánh sáng nhàn nhạt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai tay cô chống vào ghế dựa, mũi chân hơi đong đưa, hình như còn đang khẽ hát.

Thấy Trần Tứ đi qua, cô vươn tay ra.

Thiếu niên nhướng mày: "Cái gì?"

"Sữa chua."

―― Tín hiệu giải hòa không một tiếng động.

Anh cong môi, lấy một chai sữa chua yến mạch đào vàng trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt cô.

"Bây giờ còn lạnh, đợi một lát nữa hãy uống."

Sau khi ăn xong thì hai người xuất phát, lúc gần đến trường học, cô đột nhiên nghiêng đầu hỏi: "Có phải hôm nay các anh có trận thi đấu bóng không?"

"Ừ."

"Mấy giờ vậy? Sẽ không có nhiều người đâu nhỉ? Nếu như tan học mới đi, có thể chiếm được vị trí tốt không?"

Trần Tứ ngừng một lát: "Em muốn đến à?"

"Đúng vậy."

Anh hơi trầm ngâm do dự: "Tới cổ vũ cho anh hả? Cũng không cần đâu."

Thi đấu nhỏ thôi mà, có thể thắng.

Tống Gia Mạt: "Em không đến tìm anh."

"……"Đến cửa lớp 1, vẫn náo nhiệt như mọi khi.

Tống Gia Mạt luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống, nhưng lại không thể nói rõ, rốt cuộc là có thay đổi ở chỗ nào.

Cho đến khi cô nhìn thấy Doãn Băng Lộ đang sắp xếp lại bài thi ở tại chỗ ngồi.

Tống Gia Mạt: "Cậu còn mua bìa kẹp hồ sơ sao? Bình thường không phải cậu toàn tùy tiện kẹp bài thi vào trong sách à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!