Chương 20: (Vô Đề)

Tống Gia Mạt vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng tới phòng học trước khi vào học.

Vẫn may là hôm nay Lao Gan Ma không tới sớm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bằng không trong giờ học của Đào Bích, cho dù không tới trễ, chỉ đi ra thám thính cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Tống Gia Mạt lục tìm sách ngữ văn.

Vì vừa mới chạy, còn đang thở phì phò, tay hơi run lên.

Cô quyết định, chờ cô chính thức trở thành chủ nhiệm câu lạc bộ phát thanh, chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là kéo dài tiếng chuông thành một chuỗi âm nhạc 15 giây.

Tạo phúc cho chính mình, cũng là tạo phúc cho người khác.

Đột nhiên, kính bị gõ hai cái.

Cô ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, còn tưởng rằng là Đào Bích đến mắng người, phía sau lưng run lên, linh hồn suýt nữa đã bị dọa xuất ra khỏi cơ thể.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kết quả vừa quay đầu lại nhìn, là Trình Tân Giác.

…… Sao cậu ta vẫn chưa đi vậy ?

Nam sinh ném một chai nước có ga màu hồng từ cửa sổ vào, cười cười với cô: "Nước của cậu."

Nước kia đong đưa xoay chuyển trong không trung, cũng không biết là trùng hợp hay là thế nào, thế nhưng lại vững vàng rơi trên bàn của cô, không hề lắc lư lấy một chút.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đám chết tiệt trong lớp đã bắt đầu ồn ào lên, nam sinh thích nhất là xem cái kiểu náo nhiệt này, huýt sáo đến nỗi tiếng sau còn to hơn tiếng đầu.

"Ôi ôi ôi ――"

Tống Gia Mạt nắm bìa sách ngữ văn, bị mấy tiếng ồn ào này ầm ĩ đến nỗi da đầu tê dại.

"Làm gì đó làm gì đó!" Đào Bích nghiêm mặt đi vào phòng học, "Cả cái tầng ba này thì lớp các em là ồn ào nhất!"

Cô ấy dùng từ "lớp các em", không ai dám phản bác nói "thưa cô, cô chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta, nên phải là lớp chúng ta chứ."

Mọi người đến thở mạnh cũng không dám thở, lần lượt cúi đầu nhìn mặt bàn, giống như viên bánh trôi nhỏ im lặng trong nước sôi.

Nhưng luôn có một hai viên bánh trôi không yên phận như vậy.

Triệu Duyệt nhìn chai nước kia, không khỏi thở dài một tiếng: "Cậu ta khá tốt đấy!"

"Triệu Duyệt!" Đào Bích trực tiếp gọi tên, "Nói cái gì đó, đứng lên để mọi người nghe thử xem."

Nụ cười trên mặt Triệu Duyệt cứng đờ, chậm chạp đứng lên: "Em……"

Thời gian dừng trôi, cả lớp yên lặng hai phút.

Mỗi phút mỗi giây đều khó khăn như vậy, có một khoảng khắc, Tống Gia Mạt hận không thể có thể bốc hơi khỏi thế giới.

"Được rồi," Đào Bích nghĩ cô ấy là học sinh mới, cuối cùng vẫn nhượng bộ, "Sau này vào học không được nói chuyện riêng, em và mọi người đọc bài khóa của ngày hôm qua một lần đi."

Triệu Duyệt hoàn toàn không hề biết gì về sức mạnh của Lao Gan Ma cả, thậm chí cô ấy còn chưa chuẩn bị bài trước, lúc này mới hoang mang rối loạn đi tìm sách, kết quả lục trong đống núi nhỏ cả nửa ngày, rút ra một quyển truyện tranh.

Truyện tranh thiếu nữ, nam chính trên bìa truyện đang vừa nói lời cợt nhả vừa kabedon nữ chính, trên bìa có mấy trái tim rất lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!