Đèn treo ở phòng khách lóe lên một cái.
Thần kinh đại não của Tống Gia Mạt cũng lóe lên một cái.
Cô kéo cơm chiên về, lập tức giải thích không chút nghĩ ngợi: "Không có, em chỉ đi với bạn, người kia là do cô ấy nhìn trúng, làm sao em có thể vì trai đẹp ——"
Nói đến đây, cô đột nhiên im bặt, ngừng lại.
Trần Tứ hờ hững nhướng mày.
Dường như cô chợt nghĩ đến gì đó, nói sang đề tài khác.
"Nhưng mà, ai lại có thể, từ chối một anh," Cô chân thành khó hiểu ngẩng đầu, "Trai đẹp cơ chứ?"
Trần Tứ: "?"
Tống Gia Mạt cảm thấy mình nói rất có đạo lý, vì vậy sau khi nói xong bèn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, cũng không quan tâm xem biểu cảm của anh trai như thế nào.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, Trần Tứ cũng lười để ý đến cô, nhấc chân bước đến sô pha.
Sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt vẫn đang suy nghĩ về phiếu đăng ký, ngồi gõ điện thoại trên sô pha, thoạt nhìn rất bận rộn.
Trần Tứ chỉ cho rằng cô vẫn đang mê muội vì sắc đẹp, duỗi ngón tay ra: "Người đó trông thế nào?"
Tống Gia Mạt sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.
"Có ảnh chụp thì tốt rồi, có thể cho anh xem," Cô nói, "Đáng tiếc trước mắt vẫn chưa có, nhưng em cảm thấy chắc hẳn là rất đẹp ——"
Nói tới đây, tin nhắn đã gửi xong, Trần Tứ lấy một chiếc phong bì trong ngăn kéo ra.
Cô rất quen thuộc với thứ này, túi giấy kraft màu nhạt, bên trong đựng tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô.
Đầu tháng, đúng lúc là ngày vui nhận tiền của cô.
Tống Gia Mạt bỏ điện thoại xuống, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Mi tâm thanh tú của cô nhíu lại, giọng điệu cũng dịu hẳn xuống: "Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ?"
Trần Tứ ngước mắt nhìn cô, lòng bàn tay vẫn đang duy trì động tác đếm tiền.
Tống Gia Mạt nhìn vào mắt anh: "Chỉ là một người phàm bình thường mà thôi, làm sao có thể sánh được với anh trai tài giỏi sáng suốt của em chứ, đúng không?"
Thiếu nữ nhích lại gần, tha thiết nói:
"Anh, anh trai yêu quý, cho nhiều hơn hai trăm được không."
Trần Tứ: "……"Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt vừa đến trường, còn chưa kịp ngồi xuống, phát thanh của trường học đã vang lên.
"Các lớp dừng việc đọc bài sáng sớm và thu bài tập một lát, tôi có chuyện muốn nói."
Giọng nói nghiêm khắc vững vàng, khuôn viên trường vốn đang ồn ào huyên náo, trong nháy mắt lập tức im bặt.
Triệu Duyệt hỏi: "Ai vậy, đáng sợ thế?"
"Hiệu trưởng, vì thầy ấy luôn cầm bình giữ nhiệt trong tay nên bọn mình đều gọi thầy ấy là Thác Tháp Lý Thiên Vương[1]." Tống Gia Mạt thuận miệng phổ cập kiến thức, "Lý Thiên Vương dữ lắm, bọn mình vừa thấy thầy ấy là đều quẹo đi đường vòng."
"Nhưng bình thường thầy ấy rất ít khi xuất hiện, không biết tại sao lại kinh động đến thầy ấy rồi…" Tống Gia Mạt bỗng che miệng lại, "Không phải là chuyện tối qua của chúng ta đó chứ?"
Triệu Duyệt kề sát suỵt một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!