Chương 19: (Vô Đề)

Tống Gia Mạt lắc lắc nước khoáng, cầm nửa bình còn lại, một hơi uống hết.

Sau đó mặt không đổi sắc nói: "Ai nói, em không nóng, anh nghĩ nhiều rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Tứ: "……"

Cô như thể một u hồn bay về phòng, vừa ngồi xuống thì Trần Tứ cũng bước vào theo.

"Nóng sẽ không mở điều hòa?"

Anh cầm điều khiển từ xa lên, ngẩng đầu lên thì thấy, 22 độ, tốc độ gió năm vạch.

"…………"

Trần Tứ nghiêng người qua, muốn sờ cái trán của cô: "Sốt rồi à?"

Tống Gia Mạt đột nhiên tránh đi, bởi vì trốn quá vội vàng, cái ót đụng vào đầu giường, "bụp" một tiếng vang lớn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Tứ cạn lời nhìn cô, rơi vào sự trầm mặc khó hiểu.

Ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, xoa xoa đầu.

"Đau quá."

Trần Tứ: "Tay anh có độc hả?"

"Anh mau về phòng đi." Tống Gia Mạt nói xong, lại bổ sung một câu, "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Trần Tứ nhíu mày, chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.

Lời nói này hình như là trong miệng cô nói ra?

Tống Gia Mạt đảo tròng mắt, bản thân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế vội vàng nằm xuống, dùng chăn che lại hơn nửa khuôn mặt: "…… Em buồn ngủ rồi."

"Tốt nhất là vậy." 

Để lại bốn chữ này, thiếu niên đứng dậy đóng cửa.

Nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, lúc này cô mới phở phào một hơi.

Đêm nay, trong lúc mơ mơ màng màng, cô mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ đảo ngược lại, người nắm lấy eo của cô biến thành Trần Tứ, bọn họ ở trên sô pha tầng một, có thể nghe thấy tiếng cười đùa của họ hàng ở tầng hai, mà anh không ngừng không nghỉ, lót cái đệm mềm mại, cô bị đâm đến nỗi liên tục lún vào.

Đột nhiên trong nháy mắt bừng tỉnh, tinh thần cô hoảng hốt, thậm chí còn không kịp phản ứng lại chút nào.

―― Cứu mạng, cô mơ thấy mộng xuân?!?!?

Tống Gia Mạt vội vàng đến vơ lấy cái điện thoại, trong một chốc đầu tiên ý thức trở lại, wgbsymbb biên soạn cái tin Weibo thứ hai: [Tôi, vậy, mà, lại, mơ, thấy, mộng, xuân, rồi?]

Tinh thần cô rối loạn, bấm vào phần mềm nói chuyện, lúc này mới nhớ ra.

Trước khi đi ngủ, Doãn Băng Lộ đã chia sẻ cho cô một bộ hoạt hình với giá trị quan cốt lõi không mang tính xã hội cho lắm.

Chắc hẳn là do vấn đề của bộ hoạt hình tồi tệ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!