―― Ai đẩy?
Ba tên lưu manh vừa rồi còn khí thế kiêu ngạo, lúc này toàn bộ đều im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người không nhịn được nghiêng đầu, nhìn về phía tóc đỏ bên trái.
Chẳng mấy chốc, Trần Tứ tiến hai ba bước về phía trước, cây gậy nhẹ nhàng có lực rơi xuống, đập lên xương người kia ――
Tóc đỏ đột nhiên hét thảm một tiếng, quỳ bò trên mặt đất.
Trong túi hắn ta rơi ra một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Trần Tứ nửa ngồi xổm, khuỷu tay gác ở đầu đầu gối, rủ mắt.
"Mang theo dao là có ý gì?"
Tóc đỏ cầu cứu nhìn về phía đầu gai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này đầu gai mới cất điện thoại vào: "Trần Tứ, đừng trách tao không nhắc mày, trên người mày còn có suất tuyển thẳng."
"Mày ra tay thì coi như là ẩu đả, tao có thể báo cáo mày."
Nhìn dáng vẻ bọn họ quen biết nhau, Tống Gia Mạt nghĩ.
Nghe giọng điệu, hình như là đã từng kết thù.
Đầu gai khà khà cười hai tiếng: "Mày không dám cầm dao, nếu mày cầm dao, thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn. Sẽ bị ghi tội đó, mày muốn hủy hoại tiền đồ của mày sao?"
"Còn em gái của mày, e là mày sẽ phải trơ mắt nhìn cô ta bị tao ức hiếp ――"
Đột nhiên trong lúc không kịp đề phòng, con dao của đầu gai vụt qua, muốn hất cúc áo đồng phục của cô ra.
Tống Gia Mạt phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh thoát.
Nhưng động tác của đầu gai không có ngừng lại, hắn ta xoay nhẹ lưỡi dao, tùy tiện nhấc cằm cô lên.
Giây tiếp theo, dao của đầu gai bị người ta đánh rớt.
Đợi đến lúc Tống Gia Mạt phản ứng lại, Trần Tứ đã đứng dậy.
Trong màn đêm bị khuất sáng, đáy mắt của thiếu niên nặng nề, khóe miệng hiện lên ý cười.
Anh chỉ có biểu cảm đó khi anh cực kỳ tức giận, đầu gai biết rất rõ phải làm sao mới có thể chọc giận anh.
Trần Tứ nhặt con dao trên mặt đất lên, không có chút do dự nào.
Anh ngước mắt: "Mày nghĩ tao là cái gì?"
Tống Gia Mạt không chút suy nghĩ, dường như lập tức xông qua, chặn ngang eo của anh, kéo anh về phía sau: "Đừng ―― Trần Tứ, hắn ta muốn khích anh, anh đừng mắc lừa!"
"Trần Tứ ―― Trần Tứ!"
Cô cố sức nâng tay lên, muốn để anh giữ lại sự tỉnh táo cơ bản ――
Không giữ lại cũng được, ít nhất tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!