Chương 17: (Vô Đề)

Tống Gia Mạt điều chỉnh tâm tình lại một chút, đoán trước được trạng thái tối nay không được tốt, có thể do đói bụng.

Bởi vì sau khi cô về tới nhà, ăn một chén hoành thánh nhỏ của dì làm, lúc nhìn thấy Trần Tứ đi từ trong phòng ra ――

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Toàn bộ cảm xúc lập tức tan thành mây khói.

Chỉ còn lại kinh ngạc.

Tống Gia Mạt: "Anh về khi nào vậy?"

"Về từ sớm rồi." Trần Tứ mặc bộ đồ ngủ vân mây màu trắng, cả người trông có vẻ rất đắt tiền, "Em ――"

Cô vội vàng tiếp lời: "Em nhất thời trở quẻ không muốn chơi cái đó nữa, đi đến chỗ khác chơi, cuối cùng không tìm được mọi người nên tự về nhà."

"Sao không gọi điện thoại?"

Cô cầm điện thoại ra nhìn thử, hết pin tự động tắt máy rồi. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chả trách lại không nhận được gì cả.

Thế này là có lý do rồi, Tống Gia Mạt đưa màn hình đen qua: "Anh xem, hết pin rồi."

Trần Tứ nhìn một cái, không nói nữa, xoay người đi vào thư phòng.

Chưa tới một lát, Tống Gia Mạt cũng cầm điện thoại đi vào, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Triệu Duyệt.

Triệu vui vẻ: [Cậu cảm thấy Chu Thanh như thế nào?]

Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, cảm thấy không được: [Cậu ta mồm mép quá.]

[Vận mệnh của mình là do mình giữ chứ không phải do trời.]

Sau khi nói xong, Triệu Duyệt không gửi tin nhắn tới nữa, Tống Gia Mạt cũng lấy sách vở ra, bắt đầu soạn bài.

Trần Tứ nhìn dáng vẻ cô không giống như có chuyện, cũng không để ý nữa.

Kết quả nửa đêm không biết như thế nào lại tỉnh giấc, anh kéo cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy một u linh, trên đỉnh đầu có một cái áo gối, hai tay đặt trên đầu, không một tiếng động lộn xộn lắc lư trong phòng khách.

Nếu như muốn cẩn thận đi qua xem, trong miệng cô lẩm bẩm đúng là ――

"Nam mô a di đà phật."

Tống Gia Mạt: "Một con quỷ cỏn con, hại mình mất ngủ tới bây giờ."

Mở điện thoại của cô ra, tiếng nhạc đang phát là《Đại bi chú》, trong Tv đang phát là bản tin thời sự.

"……"

Trần Tứ: "Em lại mê tín gì đó?"

Cô cũng không muốn mà ――

Nhưng đều qua đi lâu như vậy rồi, theo lý mà nói thì hẳn đã quên hết rồi chứ, kết quả vừa nằm xuống nhắm mắt lại, thứ kia lại nhảy ra!

Tống Gia Mạt: "Vậy mà anh vẫn ngủ được? Làm sao lại có người có thể ngủ được chứ? Anh không thấy dọa người sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!