Chương 16: (Vô Đề)

Ngày mai phải đi chơi trốn khỏi mật thất, Tống Gia Mạt để điện thoại xuống, đi ngủ sớm.

Sáng sớm, Triệu Duyệt đã gửi định vị đến cho cô: [Dẫn anh cậu theo, tập hợp ở đây.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô và Trần Tứ đến hơi sớm một chút, vừa mới xuống xe, Triệu Duyệt vẫn chưa tới.

Hôm nay thời tiết nắng nóng, quán trà sữa trong công viên đã xếp hàng dài, nữ sinh lấy được nước vừa uống vừa chụp ảnh.

Tống Gia Mạt dùng tay quạt quạt gió: "Thật ngưỡng mộ các cô ấy có thể uống nước đá, còn có người giúp xếp hàng nữa."

"Không giống em, chỉ có thể đứng đây bị phơi nắng thành một con chó chết."

"……"

Trần Tứ nhìn bảng hiệu một cái: "Dương mai[1] hay là nho?"

[1] Dương mai: còn gọi là quả dâu rượu hoặc là quả thanh mai đỏ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Dương mai có hạn," Cô gái nhỏ cười đến đôi mắt cong cong, "Vậy lấy dương mai đi."

Cửa tiệm này của chú Triệu Duyệt mở, nằm trong một khuôn viên khu công nghiệp nào đó.

Hình dáng cánh cửa tương tự như hang đá, rất thích hợp để tránh nóng.

Đợi không bao lâu thì Triệu Duyệt cũng đến.

"Tiểu Mạt!" Triệu Duyệt búng tay một cái, "Giới thiệu với cậu một chút, đây là Chu Thanh, bạn mình."

Tống Gia Mạt nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh Triệu Duyệt còn có một nam sinh đứng đó, quần áo rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi là đã nhìn thấy ở đâu.

Cô chớp mắt: "Sao cậu còn dẫn theo một người nữa vậy?"

Triệu Duyệt nhỏ giọng nói: "Đến lúc đó mình với anh cậu một đường, hai người các cậu một đường, tìm một người đến đi chung với cậu, để cậu khỏi sợ."

"Hơn nữa, không phải cậu vẫn muốn yêu sớm sao?"

Cô đang muốn nói gì đó, nhưng Chu Thanh đã vươn tay ra với cô: "Xin chào nhóc đáng yêu, lúc trước nhìn thấy Triệu Duyệt đăng lên vòng bạn bè, cảm thấy cậu rất xinh, nên muốn làm quen một chút, mình là ――"

Lời nói mới đến một nửa, đã bị nhét thứ gì đó vào tay.

Không nắm được tay, mà lại nắm được một ly đá.

Đúng vậy, một ly đựng đầy đá, chỉ có đá.

Chu Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn.

Ngược sáng, không nhìn thấy rõ vẻ mặt người kia, chỉ có thể nhìn ra chiều cao rất cao, khí chất rất mạnh.

Chu Thanh vội vàng nhìn về phía Triệu Duyệt, Triệu Duyệt dùng ánh mắt ra hiệu hai chữ.

Lúc này cậu ta mới vội vàng cười nói: "Ồ, là anh trai của chúng ta, chào anh."

"Gọi Trần Tứ là được."

"Anh Trần Tứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!