Chương 14: (Vô Đề)

Hoàng Hướng San cố ý cao giọng, như muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy.

"Nếu cậu thi đứng thứ 11 thì còn dễ nói một chút, còn có thể an ủi bản thân là chỉ thiếu vài điểm, nhưng cái này…… thiếu hơi nhiều rồi nhỉ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đám đông cũng dần yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đổ dồn về bên này.

Có người tránh chỗ, Tống Gia Mạt bước đến trước bảng thông báo, ngước mắt nhìn.

Thường thì sau khi có thành tích thi, top 200 của toàn trường đều sẽ dán ở đây

Hàng thứ 12, quả thực viết rõ ràng tên và số điểm của cô.

Tống Gia Mạt đối chiếu, cẩn thận nhìn từng môn.

Hoàng Hướng San khinh miệt nói: "Sao không nói gì thế? Câm rồi à?"

"Nói ra tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cậu, gióng trống khua chiêng lăn lộn lâu như thế, kết quả thi thế này? Ngay cả kém một hạng cũng không thi qua nổi, quá buồn cười."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tôi thấy cậu nói nhiều lời như vậy, chẳng lẽ cậu đứng top 1 à?" Triệu Duyệt tò mò nhìn danh sách một lần, "Ồ, tên cậu thậm chí còn không có trong top 200, vậy thì không có gì."

"……"

Trong đám người vang lên vài tiếng cười khẽ.

Hoàng Hướng San vội vàng phản bác: "Tôi phê bình tủ lạnh chẳng lẽ còn phải học làm lạnh à?"

Bởi vì nói nhanh, mồm miệng hơi va vào nhau, ngắc ngứ mấy lần mới nói xong câu.

Tống Gia Mạt ghi nhớ thành tích xong, lúc này mới dời mắt, đảo mắt nhìn Hoàng Hướng San.

"Tùy cậu đánh giá, dù sao tôi cũng không nghe." Cô nói, "Vô nghĩ mà thôi."

Sau khi nói xong, Tống Gia Mạt lại bước đến trước một tờ giấy khác, xem xếp hạng cụ thể mỗi môn của mình.

Như thể thật sự không thèm để ý xem ban nãy Hoàng Hướng San đã nói những gì.

Càng bị làm lơ, Hoàng Hướng San càng bực tức: "Cậu chảnh gì mà chảnh? Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao cậu lại tự tin như vậy? Mình thi không tốt thì là thi không tốt, thành thật nhận thua, thừa nhận bản thân mình không bằng người khác khó lắm à?"

Hoàng Hướng San lại quay sang hướng khác, gõ gõ kính:

"Nhìn thấy không? Rõ ràng là đứng thứ 12 ――"

"Dù cậu có xem nát bảng xếp hạng mỗi môn thì cậu cũng đứng thứ 12, tiếng anh đứng nhất thì sao, chẳng ai quan tâm người đứng thứ 12, chẳng ai quan tâm thì mất mặt chứ sao nữa, nếu tôi là cậu, tôi sẽ chỉ cảm thấy đau mặt thôi, làm gì có mặt mũi mà nói chuyện――"

Nói tới đây, Hoàng Hướng San quay đầu nhìn cô, kết quả nhìn qua chỉ thấy không khí.

Nhìn theo khe hở của đám đông, không biết Tống Gia Mạt đã đi từ bao giờ, lúc này bóng dáng đã mờ nhạt thành một chấm nhỏ, một câu cũng không nghe.

Hoàng Hướng San lập tức xấu hổ.

So với cảnh tượng lúc trước thì lúc này càng thêm xấu hổ, lúc trước ít nhất Tống Gia Mạt vẫn sẽ chia cho cô ta một chút ánh mắt, lần này thì hay rồi, nói cả một đống thứ, người ta chỉ coi cô ta là không khí.

Cái người mà chẳng ai quan tâm kia, vậy mà lại là bản thân cô ta.

Những lời vừa nói ban nãy bị gió ngược chiều quất đến, toàn bộ đều đập vào mặt cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!