Cục tẩy này rơi từ trên trời xuống, cô khẳng định nó không hề liên quan tới cô.
Với sự tự tin này, Tống Gia Mạt nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chém đinh chặt sắt: "Thưa cô, em không gian lận, cục tẩy này cũng không phải của em ạ."
Đôi mắt cô gái nhỏ rất kiên định, không thấy chút hoảng loạn nào, ánh mắt cũng vô cùng thẳng thắn vô tư.
Đỗ Lệ trên bục giảng nói: "Ý em là sao?"
"Em cũng không biết vì sao nó lại ở chỗ em, cô có thể tiếp tục điều tra ngay sau khi thi xong ạ." Tống Gia Mạt nhìn thời gian, "Đề bài rất dài, bây giờ em phải làm bài trước đã."
Nghĩ một lúc, cô nói: "Nếu cục tẩy này thật sự là của em, lúc đó hủy thành tích cũng chưa muộn."
Đỗ Lệ nhìn vẻ ngoài khiến người khác yêu thích của cô, cũng không giống dáng vẻ biết nói dối, sau vài giây bèn "ừm" một tiếng rồi lại tựa vào bục giảng.
"Em làm bài trước đi, thi xong rồi nói."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt ngón tay, lúc này mới cố gắng bình tĩnh hít thở, tiếp tục lao vào làm bài.
……
Hai tiếng sau, buổi thi kết thúc.
Đỗ Lệ thu bài thi xong, không cho tan học theo quá trình đã định.
Cô ấy định xử lý cho xong chuyện này: "Trước hết đừng vội rời đi, cục tẩy này là của ai?"
Lớp học im phăng phắc.
Có người cúi đầu không nói, có người bực bội muốn đi, đa số còn lại thì nhìn quanh bốn phía, tò mò không thôi.
"Không ai nhận đúng không?"
"Bây giờ chủ động nhận lỗi, tôi sẽ chỉ hủy thành tích của môn này, nếu như bị tôi tra ra, toàn bộ thành tích đều bị hủy bỏ."
Bên dưới truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Tống Gia Mạt cúi đầu suy nghĩ, nghe thấy Đỗ Lệ hỏi cô: "Em có nhìn thấy ai ném không?"
Cô quay đầu: "Hình như là từ……"
"Không sao, em lên đây nhìn."
Đứng trên bục giảng, vẻ mặt của tất cả mọi người đều hiện rõ.
Nếu cô nhớ không nhầm, cục tẩy bay từ bên trái qua, nhưng trong tình huống này, đi hỏi từng người một cũng rất khó tìm được người.
Cô suy tính đổi một cách khác.
"Hình như là ném từ bên phải sang ạ"
Hai tay Đỗ Lệ chống trên bục giảng, ý bảo cô nói tiếp.
Tống Gia Mạt: "Vậy…… Ngoại trừ tổ một ra, mọi người đều có thể tan học rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!