Nhìn bộ bàn ghế bên bục giảng, Tống Gia Mạt cũng rơi vào suy tư ngắn ngủi.
Chẳng mấy chốc, hành lang truyền đến tiếng bước chân, chắc người lớp 5 đã trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tránh để gây ra hiểu lầm gian lận linh tinh, cô kéo kéo cổ tay áo của Triệu Duyệt: "Đi trước đi, mặc kệ những cái này, không quan trọng."
Mặc dù thả lỏng càng có lợi cho kì thi, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên cô bị người khác nhìn làm bài, giáo viên ngồi xa hay ngồi gần, đối với cô không xảy ra ảnh hưởng gì rất lớn.
Nói đến chỗ này, thế mà vẫn phải cảm ơn sự huấn luyện ma quỷ của Trần Tứ.
Bước ra khỏi cổng trường, Triệu Duyệt không quên sứ mệnh của mình: "Đi đi đi, thanh cua rán!"
Các cô gọi hai phần vừa, trong quá trình chờ đợi, Tống Gia Mạt nhìn bốn phía.
"Sao nơi này lại có nhiều quầy hàng vậy?"
Bên cạnh là một quầy hàng nhỏ chưa mở hàng, viết "bánh gạo xào cay", Triệu Duyệt vừa nhìn thấy đã thích thú: "Đến lúc đó đến ăn cái này đi, mình muốn ăn cực cay."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhận lấy thanh cua rán, Triệu Duyệt tiếp tục phổ cập khoa học: "Bánh gạo xào, khoai tây chiên, tôm hùm đất, những cái này chính là phải ăn lề đường mới ngon nhất, mỗi lần mình vào trong tiệm, ngược lại lại không có mùi vị đó."
"Ừm," Tống Gia Mạt gật đầu, "Vừa hay cậu trái ngược với anh mình."
"Nếu anh ấy biết mình ăn những thứ này, cách một con phố cũng có thể bay tới đánh mạnh vào đầu mình."
Triệu Duyệt: "Cậu không thể ăn sao? Vậy……"
Hay là mình giúp cậu ăn phần của cậu vậy?
Còn chưa nói dứt lời, Tống Gia Mạt đã chém đinh chặt sắt cắt ngang.
"Đúng vậy, cho nên trước khi bị anh ấy nhìn thấy mình phải ăn hết toàn bộ."
"……"Lần thi tháng này, môn đầu tiên là toán học.
Hình như do bài thi ngữ văn xảy ra chút sai sót, đang gấp rút sửa lại.
Mà toán học, vừa vặn là môn sở trường của Trần Tứ.
Tống Gia Mạt muốn đi đến phòng thi trước, bởi vậy trước khi xuất phát, vừa đi đến cửa, lại xoay người, đi vòng về đến trước bàn ăn.
Trần Tứ vừa múc một viên hoành thánh nhỏ trong chén lên.
Anh giương mắt: "Sao vậy?"
Tống Gia Mạt không nói lời nào, chỉ nhìn anh.
Trong ánh nhìn chăm chú của cô, dường như Trần Tứ cảm thấy gì đó, chậm rãi buông thìa trong tay xuống.
Ngay sau đó, cánh tay đã bị người ta túm qua.
Hai tay Tống Gia Mạt chắp lại, thành kính cầm tay phải của anh.
"Cảm ơn."
Ngừng một lúc, lại cảm thấy nên mưa móc đều dính[1], lại lần nữa nắm tay trái anh lên, còn lắc lắc hai cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!