Chương 1: (Vô Đề)

Bắc Thành đầu tháng chín, nhiệt độ vẫn cao không giảm.

Màn đêm buông xuống, gió đêm mang theo chút nóng bức và hương thơm thoang thoảng.

Thời gian tự học buổi tối của lớp 12 trường Lục Trung, khuôn viên trường trống trải vắng lặng, trong dãy nhà trong cùng bỗng vang lên một tiếng động nho nhỏ.

Bảo vệ lập tức phát hiện, hét lớn: "Ai ở đó?!"

Thôi xong.

Tống Gia Mạt giật bắn, vội vàng túm lấy người trên bệ cửa sổ: "Bảo vệ tới rồi, đi mau!"

—— Nói đúng ra là chạy.

Cô co chân chạy như điên, bên tai chỉ còn vương lại tiếng gió và tiếng tim đập thình thịch như đánh trống, chấn động sắp vỡ màng nhĩ.

Ánh đèn pin phía sau đuổi theo không dứt, trong bóng đêm càng trở nên cực kì chói mắt.

Lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, Tống Gia Mạt khựng lại hai giây.

Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng ngời.

"Chúng ta có giống công chúa Disney đang chạy trốn không?"

"Cậu bị bệnh à!"

Triệu Duyệt dùng sức đánh một cái đưa cô về hiện thực, các cô nhanh chóng xuống tầng, chia thành hai hướng, Tống Gia Mạt trốn vào bụi cây, còn Triệu Duyệt núp vào góc nhà vệ sinh.

Bảo vệ vẫn đang tìm bọn họ ánh đèn chết chóc đã lia tới gần.

Tống Gia Mạt trốn sau thân cây, nín thở, căng thẳng đến mức dạ dày quặn lại.

Hôm nay đúng là xui xẻo, cô nghĩ.

Nhưng ngay khi cô đang cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bước ra từ thư viện bên trái .

Bộ đồng phục bình thường ở trên người người kia vô cùng đẹp đẽ, đoan chính lại hào phóng.

Xuống chút nữa là bờ vai thẳng tắp, đôi chân dài với tỉ lệ cực đẹp.

Anh đứng ngược sáng, đột nhiên xoay người.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng.

Tống Gia Mạt: "……"

Hôm nay trúng mánh hai vé độc đắc ——

Không những tìm đồ bị bảo vệ phát hiện mà còn bị anh trai cô tóm được.

Anh trai cô là Trần Tứ, từ nhỏ đã đứng nhất mọi thứ, học tập đứng nhất, đánh nhau đứng nhất, ngay cả nhận thư tình…

Cũng đứng nhất.

Là bảo vật trấn giữ trường học trong mắt thầy cô, là khuôn mặt thiên tài trong mắt nữ sinh, nếu Nữ Oa tạo người cũng chia ra nhiều loại thì anh chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Nhưng anh lại cố tình không thích dùng gương mặt đẹp đẽ ấy, lúc nào cũng cau mày.

Kể từ khi cô được nhà họ Trần nhận nuôi, người quản cô nhiều nhất chính là Trần Tứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!