Chương 9: (Vô Đề)

9

Tôi muốn dẫn Trì Nghịch đến bệnh viện kiểm tra thân thể.

Còn mười năm nữa là đến lúc anh c.h.ế. t vì ung thư dạ dày, bây giờ vẫn còn kịp.

Nhưng Trì Nghịch lại trốn tránh tôi hơn nửa tháng.

Giống như tôi là mãnh thú có thể ăn thịt người vậy.

Tôi đành phải đứng chặn trước sạp bánh rán.

Ánh mắt Trì Nghịch lãnh đạm.

Bây giờ anh hoàn toàn khác cái người mãnh liệt đêm đó..

Tôi cười tủm tỉm:

"Ông chủ Trì, thêm một cái xúc xích nướng và hai quả trứng."

Mặt chàng trai không chút thay đổi giống như robot.

Nhưng tay anh lại run lên một chút, bị tấm sắt nóng làm bỏng.

"Cậu bị thương nhưng người đau lòng là tôi."

Nếu Trì Nghịch không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vậy để tôi! Anh chỉ cần ngoan ngoãn làm nữ chính trong ngôn tình ngọt sủng là được.

Tôi nắm lấy cơ hội, điên cuồng nói lời thâm tình.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy lỗ tai Trì Nghịch trở nên phiếm hồng.

Tôi đang muốn bắt đầu đùa giỡn thì đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo.

Chiếc Porsche ven đường hạ cửa sổ xe xuống, Chu Dương thanh thản chống trán:

"Tri Tri, náo loạn nhiều ngày như vậy đủ rồi chứ? Em cho rằng tùy tiện tìm một người đàn ông là có thể khiến anh ghen?"

Nói xong anh ta liếc nhìn bóng lưng Trì Nghịch, mặt lộ vẻ giễu cợt:

"Hơn nữa còn là người không ra gì."

"Theo anh trở về xin lỗi Từ Tĩnh, ngoan chút đi."

Ngoan cái rắm! Tôi cầm chai tương cà trên bàn đổ đầy lên mặt mũi anh ta.

"Nếu anh ngoan ngoãn l.i.ế. m hết thì tôi sẽ đi xin lỗi."

Chu Dương sĩ diện, đỉnh đầu và mặt đầy sốt cà chua hơn nữa còn đầy người vây xem, anh ta bất chấp lau đi rồi vội vàng nâng cửa sổ xe lên.

Người tới hóng chuyện càng ngày càng nhiều, Trì Nghịch mím môi, không nói một lời rồi rời đi.

Tôi chạy chậm theo sau.

Cho dù tôi gọi thế nào anh cũng không để ý.

Vì trốn tôi, anh vào nhà vệ sinh.

Tôi đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!