Chương 3: (Vô Đề)

3

Không ngoa khi nói, mỗi ngày Trì Nghịch còn bận rộn hơn cả tổng thống.

Buổi sáng bán bánh trứng gà, trưa thì làm việc, buổi tối lập nghiệp thức đêm viết mã.

Được bầu là hotboy nghèo nhất đại học A.

Nghe nói mình được bình chọn là hotboy, ngay cả mí mắt Trì Nghịch cũng không thèm nhấc lên.

Anh chỉ hỏi một câu:

"Hotboy, có thể nhận được tiền mặt không?" Tất cả mọi người nói anh muốn tiền đến mức điên rồi.

Điều này dẫn đến việc tôi chỉ tốn hai trăm đồng đã thuê được Trì Nghịch làm người mẫu vẽ.

Khoảnh khắc anh bước vào phòng học nhìn thấy tôi, bước chân hơi dừng lại.

Tôi không cho anh cơ hội đổi ý.

Rầm một tiếng đóng cửa lại.

"Bạn học Trì Nghịch, đã nhận tiền của tôi rồi mà còn muốn chạy sao?"

Anh dường như giờ mới kịp phản ứng, thu hồi ánh mắt khỏi mặt tôi.

Anh tự giác ngồi xuống ghế, hai đầu gối khép lại, tay cứng ngắc khoát lên đùi.

Đường môi căng thẳng: Có thể bắt đầu rồi.

Tôi mỉm cười nhìn anh.

Cởi quần áo ra.

Cái gì?

Anh hơi ngước mắt lên.

Rất giống một chú cún hung dữ bị dọa.

Tôi thản nhiên nói:

"Người mẫu vẽ, đương nhiên phải cởi quần áo rồi! Chút đạo đức nghề nghiệp này cũng không có sao?"

Sau khi giằng co thật lâu.

Trì Nghịch nhắm mắt lại, khuất phục.

Anh đưa tay chậm rãi cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, lộ ra yết hầu gợi cảm.

Tiếp theo là xương quai xanh xinh đẹp.

Xuống dưới nữa…

Ồ… Tôi khen ngợi: Rất đẹp!

"Bạn học Trì Nghịch màu hồng nhạt.".

Trì Nghịch năm mười chín tuổi không có dáng vẻ bình tĩnh thấy biến không đổi sắc như mười năm sau. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!