2
Kiếp trước, khi tôi hai mươi lăm tuổi, ba tôi đã qua đời vì phá sản, vị hôn phu ngồi tù.
Tôi từ thiên kim hào môn rơi xuống vực sâu.
Vì trả nợ nên đã ký hợp đồng vào một công ty nổi tiếng trên mạng.
Công ty sắp xếp cho tôi nhiệm vụ phát sóng trực tiếp 12 giờ mỗi ngày.
Thu Vũ Miên Miên
Nếu không muốn làm thì phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.
Tôi cứ tưởng đời này cứ như vậy là xong.
Nhưng công ty đột nhiên bị một ông lớn nào đó thu mua, ép toàn bộ người dùng hủy bỏ hợp đồng.
Khi ký lại, tôi mới biết ông chủ mới là Trì Nghịch.
Bạn trung học và đại học của tôi.
Anh không còn chán nản nghèo túng như thời niên thiếu.
Khí chất thong dong, một thân âu phục cao cấp được cắt may riêng, tôn lên vẻ quý khí bức người của anh.
Là tồn tại mà tôi không thể với tới.
Tôi chịu đựng chua xót cúi đầu xuống.
Anh rút cây bút trong tay tôi, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên mặt tôi.
Mang theo hơi nóng mơ hồ.
Trì Nghịch hỏi tôi có đồng ý kết hôn với anh hay không, tất cả nợ nần anh sẽ thay tôi trả hết.
Thấy tôi ngẩn người, anh nhàn nhạt giải thích, tôi từng giúp đỡ anh thời trung học, ba tôi lại giúp anh thời đại học.
Xem như ân nhân của anh.
Tôi vắt óc suy nghĩ.
Sự giúp đỡ mà anh nói, đơn giản là hồi trung học từng làm thêm ở nhà tôi một thời gian.
"Không muốn cũng không sao, số tiền kia cậu không cần lo lắng."
Tôi chỉ suy nghĩ một giây rồi dứt khoát đồng ý.
Trì Nghịch im lặng trong chốc lát, rũ mi che đôi mắt đen kịt:
"Tôi không phải là người tốt, cái này coi như mang ân thì báo."
"Tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ, không cần miễn cưỡng."
Tôi lắc đầu.
"Trì tiên sinh, tôi đồng ý."
Để tỏ ra không miễn cưỡng, tôi cẩn thận nắm lấy ngón út của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!