Kỳ nghỉ hè trôi qua được một nửa, nhị vị phụ huynh mới gửi một loạt ảnh chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Hai người tắm nắng ở Sri Lanka, nhấm nháp dừa và dứa trên bãi biển Thái Lan rồi bay đến Thổ Nhĩ Kỳ ngắm biển Aegean trên khinh khí cầu. Khi ghé ngang Tây Ban Nha, không biết bằng cách nào, ca sĩ hạng ba chẳng mấy ai biết
- Chu Khánh Ân dẫu không sõi tiếng vẫn thuyết phục được ông chủ quán bar cho mình hát ở đó suốt ba ngày.
Chu Lạc Thạch lật lật xấp ảnh dày cộp. Tấm cuối cùng được chụp giữa tiết trời tuyết trắng. Mẹ Chu mặc bộ đồ ông già Noel màu đỏ rực ngồi trên xe trượt tuyết, ôm mặt cười với ống kính.
Trong video, hai vợ chồng đang đi dạo khi trời đã tối. Từ Lệ cất tiếng. "Điểm dừng chân tiếp theo là Nga. Tiểu Thạch, không phải con rất thích xem phim về Thế chiến thứ hai sao? Ở Nga có nhiều bảo tàng với công trình kỷ niệm lắm. Hay mẹ đặt vé cho hai anh em qua đây chơi nhé?"
Chu Lạc Thạch đáp: "Mẹ, trên TV cũng xem được mà."
Từ Lệ kéo tay Chu Khánh Ân, thở dài: "Anh xem, vợ chồng mình đều thích đi đây đó, sao lại sinh ra đứa con trai suốt ngày ru rú trong nhà thế này?"
Ba Chu ghé sát camera, cười khuyên nhủ: "Con à, nghe mẹ đi, vợ ba nhớ hai đứa lắm rồi."
Chu Lạc Thạch mặt không cảm xúc, kéo Bryan đang chơi game bên cạnh lại: "Con đưa nó lên máy bay, ba mẹ ra sân bay đón đi."
Bryan đặt tay cầm xuống, ngơ ngác nhìn đối phương: "Nhưng thế thì anh sống sót kiểu gì?"
Chu Lạc Thạch: "..."
Thôi được rồi, từ khi nghỉ hè đến giờ, nhờ ông anh lớn thường xuyên quên đặt đồ ăn mà hai người họ suýt chết đói mấy lần. Mãi đến lúc Bryan đảm nhận luôn việc này, cả hai mới thoát khỏi nạn đói thời hiện đại.
Trong video, Từ Lệ nghiêm giọng: "Hai đứa không được ru rú trong nhà nữa. Buổi chiều đi cắt tóc, xong xuôi thì chụp hình gửi mẹ kiểm tra."
Bryan sờ mái tóc dài sắp che kín mắt, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc đáp: "OK, mom."
Cúp máy, Chu Lạc Thạch đi vào phòng ngủ của ba mẹ. Một tấm bản đồ thế giới cỡ lớn được dán trên tường, ảnh của hai vợ chồng đã đánh dấu gần một phần ba diện tích. Hắn dán những bức hình mới nhận được lên từng khu vực, lùi lại vài bước hài lòng ngắm nghía.
Sau đó, hắn quay sang Bryan, ánh mắt bỗng lóe lên như nghĩ ra điều gì: "Để anh tết hai bím tóc cho nhóc nhé?"
Bryan hốt hoảng ôm tóc, lắc đầu lia lịa: "Nooooooo!!!!!!!"
Chu Lạc Thạch tiện tay lấy hai sợi dây buộc tóc trên bàn trang điểm của mẹ, sải bước tới gần: "Đứng lại."
Bryan lập tức lao xuống cầu thang, Chu Lạc Thạch tức tốc đuổi theo. Một lớn một nhỏ rượt nhau khắp nhà. Bryan vì bảo vệ tôn nghiêm của mình mà bộc phá tiềm lực tối đa, linh hoạt chạy đông né tây, không để bị bắt dù chỉ một lần.
Sức người có hạn, Chu Lạc Thạch ngồi phịch xuống bậc thang cười lạnh: "Không cho thì thôi. Ngoài kia còn đầy người muốn anh làm giúp kia kìa."
Bryan hơi chột dạ. Đây là lần đầu tiên cậu dám chống đối anh trai. Thiếu niên thở hổn hển ngồi sát chân hắn, nịnh nọt lấy lòng: "Anh ơi, anh đánh em đi, nhưng đừng dùng dây chun buộc tóc được không?"
"Không đánh." Chu Lạc Thạch chậm rãi nói. "Em sợ ra nước ngoài à, tại sao?"
Mắt Bryan đảo láo liên: "Em đâu có."
Chu Lạc Thạch chẳng nói chẳng rằng, chỉ chậm rãi đổi tư thế ngồi.
Bryan run lên, chưa cầm cự nổi 3 giây đã khai nhận. "Em... em sợ đụng phải ai có khuôn mặt giống mình rồi bị bắt đi... Em không muốn chúng ta bị chia cắt..."
Chu Lạc Thạch trầm ngâm một lúc, chợt nhớ tới hồ sơ trong viện phúc lợi. Bryan từng bị bỏ trước cổng trại trẻ mồ côi vào mùa đông năm cậu 3 tuổi.
Hắn hỏi: "Em còn nhớ gì về mẹ ruột không?"
Bryan đáp: "Tóc vàng, da trắng."
Chu Lạc Thạch đảo mắt: "Có cũng bằng không."
Nói đoạn, hắn vuốt v e mái đầu mềm mại của em trai. "Yên tâm, anh sẽ không để em bị đưa đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!