Chương 7: Nhóc là chó con à?

Đúng lúc này, tiếng Hùng Thắng Lâm vừa chạy vừa gọi vọng từ bên ngoài nhà máy. "Anh Chu, tôi về rồi đây!!!"

"Ô, em trai cũng ở đây à?" Y hổn hển chạy đến, đưa tay xoa đầu Bryan. Cậu khéo léo cúi đầu, né một cách điệu nghệ.

Chu Lạc Thạch nhận túi đồ trong tay đối phương, lấy mấy lon nước bên trong ra: "Muộn thế này rồi còn đến?"

Hùng Thắng Lâm ngồi phịch xuống, cười hề hề: "Tất nhiên, sao có thể để cậu một mình ở đây được. Mang tiếng anh em với nhau mà."

Chu Lạc Thạch bật cười: "Xong việc tôi khao cậu uống rượu."

"Ô sờ kê!" Y xắn tay áo, bắt đầu điều chỉnh lò nung. Hùng Thắng Lâm lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt. "Ku em nhà mình biết uống rượu không?"

"Anh trai chưa dạy em."

Chu Lạc Thạch liếc người nọ một cái: "Uống rượu cũng cần phải dạy à? Thích thì uống thôi."

Nhắc đến đây, ai kia có trí nhớ tốt chợt nhớ lại chuyện hồi nãy, tiếp tục thẩm vấn. "Vẫn chưa trả lời nhỉ, vừa rồi em chụp anh làm gì?"

Nhờ có Hùng Thắng Lâm cắt ngang, Bryan đã kịp nghĩ ra đối sách: Thành khẩn khai báo.

Nhân lúc ông anh họ Hùng đang quay lưng về phía này, Bryan ghé sát tai Chu Lạc Thạch, thật thà đáp. "Anh đẹp trai nên em muốn chụp."

Chu Lạc Thạch dùng kẹp đảo mấy viên CaCO3 trong lò, gật đầu đồng tình: "Đương nhiên là đẹp rồi." Nói đoạn, hắn rút điện thoại trong túi quần đưa qua. "Chọn tấm nào đẹp đẹp đi, đổi hình nền cho anh."

Bryan vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhận lấy. Như vậy, chẳng phải cậu sẽ có hình nền giống anh trai sao?

Trời càng lúc càng khuya. Tiếng cỏ dại xung quanh xào xạc. Thi thoảng, cuối hành lang lại vang lên mấy tiếng động lạ. Một cơn gió lùa chiếc bao tải màu trắng để không từ ngoài cửa bay vào, nom không khác gì một bóng ma khoác áo trắng lượn lờ.

Bryan đã sớm quấn chặt áo khoác của anh trai quanh mình, nép sát vào người hắn. Một lúc sau, ngay cả tên vai u thịt bắp như Hùng Thắng Lâm cũng bắt đầu thấy tim đập nhanh, vô thức nhích lại gần Chu Lạc Thạch. 

"Sao tự nhiên chỗ này rợn tóc gáy thế nhỉ... Tôi nhớ mang máng chỗ này hình như có ma... Hay gọi thêm vài người nữa ra đây nhé? Còn nhiều nguyên liệu thế này, vừa đỡ sợ vừa xong nhanh hơn."

Bryan lập tức gật đầu lia lịa.

Chu Lạc Thạch đẩy gọng kính bảo hộ, nhìn hai người đang sát rịt lấy mình, thắc mắc. "Sợ với chả sệt, trên đời này làm gì có ma? Chẳng phải cái đó gọi là sét hòn* sao, hoàn toàn có thể giải thích bằng khoa học."

(Chú thích: Sét hòn là một hiện tượng điện trong khí quyển chưa được giải thích. Thuật ngữ này đề cập tới những vật thể sáng chói, thường có hình cầu có kích thước từ cỡ hạt đậu đến vài mét đường kính hay gắn với những cơn giông, nhưng kéo dài lâu hơn đáng kể so với ánh sáng chớp nhoáng của tia sét.)

Vừa dứt lời, một bao tải trắng bị gió cuốn đến, dừng lại ngay trước mặt ba người. Tiếng gió rít nghe như tiếng thở dài đầy ai oán của một người phụ nữ.

Hùng Thắng Lâm run rẩy nép sát hơn vào Chu Lạc Thạch, còn Bryan thì ôm chặt lấy chân anh trai.

"Tôi nghe nói trước đây nhà máy này có người chết." Hùng Thắng Lâm hạ giọng thì thầm. "Một công nhân rơi vào nồi thép đang sôi, chết ngay tại chỗ. Sau đó, rất nhiều người trực ca đêm đều nhìn thấy anh ta... Càng ngày càng có nhiều người nghỉ việc, đến nỗi khu xưởng này cũng không làm ăn nổi luôn..."

Chu Lạc Thạch cạn lời, bất lực nói: "Muốn gọi ai thì gọi đi. Nhưng có phải chúng ta hại chết người kia đâu, mắc gì anh ta phải hại chúng ta? Không làm chuyện khuất tất thì không sợ gặp ma. Cậu sợ cái đếch gì?"

Nghe vậy, Hùng Thắng Lâm lập tức gọi mấy cuộc điện thoại.

Chẳng mấy chốc, một nhóm thanh niên kéo đến. Các thành viên bao gồm hai ông bạn chí cốt Tôn Hải và Lý Vân, lớp trưởng Hướng Vãn Thanh. Đến muộn nhất là Khâu Diễm và cô bạn thân Lưu Oánh.

Hơi người lập tức xua tan nỗi sợ, Hùng Thắng Lâm hồ hởi tiếp đón: "Nào nào nào, mọi người tự phân công, cố gắng chiến hết 100 kg đá vôi!"

Nhìn đống máy móc công nghiệp, ai nấy cũng tò mò, phải bàn tán rôm rả một hồi mới hăng hái bắt tay vào làm.

Lớp trưởng Hướng Vãn Thanh là một cái máy biết tuốt chính hiệu, nhưng không hiểu sao lại thích chơi chung với nhóm đội sổ này. Y ngồi xuống bên cạnh Chu Lạc Thạch như thường lệ, nhẹ nhàng kể chuyện nghỉ hè của mình.

Bryan bĩu môi, tiếp tục âm thầm quan sát xung quanh, bỗng phát hiện có điểm bất thường.

Khâu Diễm vốn là người hướng ngoại, lúc nào cũng nói như súng liên thanh. Nhưng hôm nay chị ta lại lạnh tanh khác hẳn thường ngày, thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện cũng toàn bóng gió, móc mỉa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!