Chương 60: [NT3]: Chúng ta đã có sẵn tình thân trước cả khi có tình yêu

Mùa hè năm nay đặc biệt oi ả. Đã cuối tháng tám mà cái nóng gay gắt vẫn chưa dịu bớt, tiếng ve kêu râm ran khắp nơi.

Bước sang năm thứ ba làm việc tại công ty dược phẩm sinh học, nhóm dự án mà Chu Lạc Thạch phụ trách đã gặt hái được nhiều giải thưởng lớn, doanh số của loại thuốc mới cũng dẫn đầu thị trường. Nhờ sự tin tưởng và khuyến khích từ cấp trên, hắn bắt đầu tự mình dẫn dắt một vài dự án đơn giản. Chiều nay, công ty vừa thông qua phê duyệt đề án mới nhất. Các thành viên trong nhóm ai nấy vui mừng khôn xiết, bản thân hắn cũng phấn khởi không kém.

Đường cao tốc giờ cao điểm ùn tắc nghiêm trọng khiến tốc độ chỉ có thể đạt tối đa 80 dặm một giờ.

Chu Lạc Thạch ung dung lái xe, thong thả dõi theo dải ráng chiều mỏng manh tựa lụa đào vắt ngang chân trời. Đoạn đường từ công ty về nhà mất khoảng ba giờ di chuyển. Những lúc công việc không quá bận, cuối tuần nào hắn cũng về.

Mùa hè trời tối muộn. Khi xe rẽ vào con phố quen thuộc, mặt trời dường như mới bắt đầu lặn dần. Ngay tại cổng khu dân cư, một cậu thanh niên tóc vàng mắt xanh đứng đợi sẵn từ lúc nào.

Bryan vừa tròn 18 tuổi. Dáng người cao gầy, mái tóc vàng mềm mại khẽ lay động trong làn gió chiều. Theo thời gian, lớp thịt má mềm mại dần trở nên thon gọn hơn, làm nổi bật đường nét quai hàm ngày càng sắc sảo. Thế nhưng, nụ cười của cậu vẫn luôn dịu dàng, ấm áp như xưa.

"Anh ơi!" Bryan phấn khích reo lên rồi chạy nhanh về phía chiếc xe đang tiến lại gần.

Thế nhưng, Chu Lạc Thạch lại làm như không nhìn thấy, cứ thế lái xe thẳng về phía trước. Thậm chí khi đi ngang qua, hắn còn bất ngờ nhấn thêm chân ga. Người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn thoáng gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh em trai đang hì hục đuổi theo.

Ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, Bryan thở hổn hển chạy đến, vội đưa tay chặn giữa hai cánh cửa sắp khép chặt rồi chen mình vào trong. Cậu nhìn người đang đứng ở góc thang máy với vẻ mặt nịnh nọt: "Anh ơi!"

Chu Lạc Thạch đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần nhai kẹo cao su, hoàn toàn phớt lờ cậu nhóc đang sống sờ sờ ngay bên cạnh.

"Anh ơi, xin anh để ý đến em một chút đi mà."

Tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra.

Chu Lạc Thạch không thèm liếc mắt lấy một cái, thản nhiên bước ra ngoài.

Cửa nhà vừa mở, một chú chó Golden nhỏ chưa lớn hẳn đã nhanh nhẹn chạy ra, vui vẻ dụi dụi vào ống quần của Chu Lạc Thạch. Từ trong bếp, Từ Lệ ló đầu ra nói: "Ôi chao, về đúng lúc quá! Ra bưng đồ ăn giúp mẹ đi nào, mẹ vừa làm món cá chua cay với sườn hấp bột gạo mà con thích đấy."

Nét mặt Chu Lạc Thạch lập tức dịu xuống: "Mẹ."

Bryan theo sát đằng sau thành thạo nhận lấy chìa khóa xe đặt gọn gàng lên khay ở lối vào, lấy dép cho anh trai đi, cầm chiếc áo khoác mà đối phương vừa cởi treo lên giá rồi bế chú chó con đang phấn khích lên, đầy mong chờ lí nhí gọi với theo. "Anh hai..."

Chu Lạc Thạch đi thẳng vào bếp, xắn tay áo lên đến khuỷu. Nhìn mấy đ ĩa đồ ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên bàn, hắn ngạc nhiên nhướng mày hỏi: "Mẹ à, mẹ sáng tạo món mới nhanh thật đấy?"

Từ Lệ cười đáp: "Chứ còn gì nữa! Vừa mới nghỉ hưu, không phải soạn giáo án hay dự những buổi họp dài dòng nữa nên vẫn chưa quen lắm., đành phải tìm vài việc gì đó để làm cho khuây khỏa đấy mà." Mùa hè năm nay, Từ Lệ đã tiễn lứa học sinh cuối cùng của mình hoàn thành kỳ thi đại học. Ngay sau khi tự tay dẫn Bryan vào phòng thi, bà cũng chính thức nghỉ hưu.

Từ Lệ lại hạ giọng nói khẽ: "Hôm nay là sinh nhật em nó đấy, con đừng quá khắt khe với thằng bé quá."

Nghe mẹ nói vậy, Chu Lạc Thạch cười lạnh một tiếng: "Hừm, hai người các người hợp tác giấu con chuyện đó, chuyện này chưa thể cho qua được đâu nhé."

Mẹ hắn vội giơ cả hai tay lên đầu hàng: " Được rồi được rồi, chuyện giữa hai đứa, mẹ không xen vào nữa, được chưa."

Hễ cứ nhắc đến chuyện này là Chu Lạc Thạch lại thấy tức. Một ngày trước khi kết quả thi đại học được công bố, hắn đã đặc biệt thu xếp về nhà. Khi nhìn thấy điểm số vượt xa mong đợi của em trai, trong lòng hắn vừa nhẹ nhõm lại vừa mừng rỡ khôn nguôi. Dù ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng người đàn ông đã âm thầm cân nhắc xem nên thưởng gì cho cu cậu. Nhưng chưa kịp nghĩ ra món quà nào, ngay giây tiếp theo đã bị một câu của Bryan làm nghẹn họng, đến mức hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.

"Em vừa nói gì?"

Lúc đó, Bryan len lén nhìn hắn rồi nhỏ giọng lặp lại: "Anh ơi, em muốn học chuyên ngành ẩm thực. Sau này ra trường sẽ mở một tiệm bánh nhỏ ạ."

Chu Lạc Thạch cố gắng giữ bình tĩnh trong năm giây, sau khi xác nhận mình không hề nghe nhầm mới kinh ngạc thốt lên: "Đàn ông con trai mà em lại bảo muốn đi học nấu ăn ư?"

Bryan đáp lời: "Vâng, mẹ cũng đã đồng ý rồi. Mẹ rất thích những chiếc bánh nhỏ do em làm. Nếu được đi học bài bản, em tin mình có thể làm chúng ngon hơn nữa, để làm cho anh ăn."

Chu Lạc Thạch hít sâu mấy hơi, tiếp theo vớ ngay lấy chiếc ô cán dài dựng ở góc tường quật túi bụi một trận khiến Bryan chạy toán loạn khắp nhà.

Thế nhưng, lần này Bryan lại tỏ ra kiên quyết lạ thường. Bất kể Chu Lạc Thạch có nói gì, ai kia vẫn nhất quyết không chịu thay đổi quyết định của mình. Thế cục cứ vậy giằng co đến tận 2-3 giờ sáng. Khi cả hai đã mệt mỏi rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần, đôi bên mới chịu ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.

Bryan hỏi: "Trong kế hoạch của anh, anh mong em học ngành gì?"

Chu Lạc Thạch đáp cụt lủn: "Những gì có ích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!