Trời nóng dần hơn, những ngày tháng của lớp 10 khép lại, nhường chỗ cho kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng đầy hứa hẹn.
Như thường lệ, Chu Lạc Thạch từ chối đi du lịch cùng cha mẹ. Hắn chẳng mấy hứng thú với việc vi vu đây đó. Đống nguyên liệu hóa học đặt mua trên mạng từ trước đã sớm bày kín bàn thí nghiệm, tỏ rõ quyết tâm chưa khai giảng thì ta đây chưa ra ngoài.
Không thuyết phục được con trai, hai vợ chồng định đưa Bryan đi riêng. Ai ngờ đứa nhóc này lại nằng nặc đòi anh đi đâu thì con theo đó, làm họ vừa mừng vừa lo.
Trước khi đi, Từ Lệ dặn dò hai anh em hết lần này đến lần khác. Từ nói với Chu Lạc Thạch: "Đừng để em bị đói." lại quay sang nhắc Bryan. "Con lén trông anh hộ mẹ, đừng để nhà cửa bị nổ tung hết nhé."
Ngày thứ hai nhị vị phụ huynh đi vắng, Chu Lạc Thạch bắt đầu nhốt mình trong phòng, bận rộn mày mò đủ loại thí nghiệm. Người bị nhốt bên ngoài thì tim đập chân run nhìn cửa phòng đóng chặt, chỉ sợ sểnh một cái sẽ nghe thấy tiếng nổ. Hàng đêm, trước khi đi ngủ, cậu nhóc đều gõ cửa thật mạnh để xác nhận anh trai vẫn còn sống.
Trộm vía một cái, ông anh lớn không quên lời mẹ dặn, cứ đến bữa là đều đặn đặt ship đồ ăn. Chuông cửa vừa reo, Bryan sẽ lấy cơm từ chiếc bàn nhỏ bên ngoài rồi mang lên phòng anh trai trên tầng hai. Đây cũng là cơ hội duy nhất trong ngày có thể nhìn thấy Chu Lạc Thạch.
Hắn thường ra mở cửa với bộ pijama trên người cùng chiếc kính bảo hộ gọng xanh trên sống mũi cao thẳng. Bộ dạng lúc nào cũng phảng phất nét suy tư như thể đang sống ở một chiều không gian khác. Vừa nhận hộp cơm từ tay em trai, ai kia đã lập tức muốn đóng cửa lại.
Bryan vội chặn cửa, tranh thủ cơ hội trò chuyện: "Anh hai, anh ổn chứ?", "Anh còn nhớ em là ai không?" hoặc"Anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Chu Lạc Thạch sẽ tạm thời hoàn hồn, nhìn đứa nhóc một cái: "Đói thì nói với anh." Rồi sập cửa cái rầm, không chút lưu luyến.
Những ngày như vậy cứ thế kéo dài suốt mấy hôm. Một bữa nọ, cuối cùng anh người trời cũng tạm rời chiều không gian của mình để xuống nhà. Hắn nhét tá lả nào iPad, tay cầm, băng trò chơi, máy chơi game cho em trai, còn tải thêm hơn 100 bộ phim, ra lệnh. "Khi nào chơi nhớ đổi thành tiếng Trung. Xem phim nhiều vào, học cách diễn đạt đi. Nửa tháng sau anh sẽ kiểm tra." Dứt lời lại lên lầu, tiếp tục nhốt mình trong phòng.
Bryan khuyên nhủ có, nỉ non có, nhưng tựu chung đều vô ích. Sau cùng, cậu hoàn toàn bỏ cuộc, đành mở danh sách phim anh trai đưa rồi xem từng bộ một.
Một tuần sau, vào một đêm đầy sao, Chu Lạc Thạch vừa nghe điện thoại vừa bước xuống cầu thang. Hắn mặc áo khoác mỏng phối cùng quần dài, trông như sắp ra ngoài.
Ai đó đang ngồi trên sofa phòng khách xem phim, kinh ngạc nhìn hắn.
Chu Lạc Thạch vòng qua phòng khách đến huyền quan đổi giày, suốt đường vẫn thấp giọng trả lời điện thoại.
"Ừ... đồ vẫn ở chỗ cũ..."
"Giấu kỹ vào, đừng để bị phát hiện..."
"Cứ theo giá đã thỏa thuận... Được... Tôi tới ngay..."
"Đừng kinh động đến người khác."
Rầm một tiếng, cửa chính đã đóng lại.
Bryan: ???
Lại nhìn bộ phim về cảnh sát hình sự Hồng Kông truy bắt tội phạm m a túy đang chiếu trên TV, nhân vật trùm sò A cũng vừa khéo lén trốn đến bốt điện thoại công cộng, lấy thẻ dùng một lần gọi cho dealer. "Đồ vẫn ở chỗ cũ."
Bryan: ???
Toàn thân thiếu niên lạnh toát. Xong rồi, chẳng lẽ anh trai nhà mình đang làm chuyện phi pháp? Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, Bryan run rẩy lấy chùm chìa khóa móc cạnh cửa chính, vội vàng đuổi theo.
---
Taxi dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang. Bốn phía hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm tỏa ra mùi ẩm mốc mục nát.
Chu Lạc Thạch trả tiền, giẫm lên lớp đá vụn đầy dưới đất đi vào bên trong, sau đó băng qua tiền sảnh giữa bóng tối tĩnh lặng. Đột nhiên, một luồng sáng từ đèn pin lóe lên, chiếu thẳng vào người thanh niên.
Thanh âm của Hùng Thắng Lâm truyền đến trong màn đêm. "Anh Chu, ở đây!"
Đèn pin quét một vòng trên mặt đất phủ đầy bụi bặm lẫn mạng nhện. Mấy chiếc bao tải rách nằm rải rác khắp nơi, cùng một đống đá vôi với vài cỗ máy mới tinh.
Chu Lạc Thạch bước tới, ngồi xổm xuống nhặt một viên lên vò thử: "Hàm lượng vôi có cao không?"
Hùng Thắng Lâm cười hì hì: "Chắc chắn cao hơn mấy loại bán trên thị trường! Tôi có ông cậu làm bên vật liệu xây dựng, toàn hàng VIP lấy của chú ấy đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!