Chuyến đi lần này hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch do Chu Lạc Thạch vạch ra. Vậy nên trong lịch trình hắn đã định sẵn chắc chắn sẽ không có những tiết mục vô vị như dạo phố, chụp ảnh hay "check
-in" ở một điểm tham quan nổi tiếng nào đó trên mạng.
Cực quang, cá voi, xe trượt tuyết chó Husky và rượu băng chỉ là bước đệm nhẹ nhàng. Bởi sau đó, lịch trình đã rẽ sang một hướng "hardcore" hơn hẳn, hoàn toàn không có đường lui.
Cả nhóm trải nghiệm lái xe tăng kiểu Liên Xô ở căn cứ quân sự, ném lựu đạn và các loại đạn dược khác nhau, lắp ráp súng AK đến mỏi nhừ cả tay. Tiếp đó là ngồi máy bay chi3n đấu, lượn vòng, bổ nhào, nhào lộn, tận hưởng "trải nghiệm máy giặt lồ ng quay giữa không trung" độc nhất vô nhị. Tiếng la hét thất thanh vang lên không ngớt suốt dọc đường khiến Chu Lạc Thạch ong cả đầu vì ồn ào.
Lúc xuống khỏi máy bay chi3n đấu, chân cẳng của ba người còn lại đều mềm nhũn, đồng loạt nôn thốc nôn tháo.
Chu Lạc Thạch: "..."
Chẳng lẽ chỉ có mình hắn thấy rất đã thôi sao?
Hắn ném cho mỗi người một chai nước khoáng, rồi lựa lời an ủi cho từng người.
"Ba, ba thế này là không được rồi, phải vận động nhiều hơn."
Chu Khánh Ân xua xua tay: "Cảm ơn con trai."
"Mẹ, mẹ không thấy vui lắm sao? Một trải nghiệm hoàn toàn mới mà."
Từ Lệ yếu ớt đáp: "Cũng nhờ phúc của con đấy."
"... Con không dám nhận."
"Em trai, khí phách đàn ông đâu mất rồi?"
Bryan nôn đến mức chảy cả nước mắt s1nh lý, mái tóc vàng hoe xẹp lép rũ rượi trên đầu nhưng vẫn cố trả lời: "Em sẽ cố gắng, anh hai."
Chu Lạc Thạch xoa đầu cậu: "Chiều nay có trò khác nhẹ nhàng, vui hơn nhiều."
Đến chiều, ba người nhìn con gấu nâu to lớn cao hơn 2 mét tát phát chết luôn rồi đồng loạt im bặt.
Chu Lạc Thạch nói: "Mọi người yên tâm, nó hiền lắm, thích ăn mật ong với trái cây lại có kinh nghiệm chụp ảnh chung với du khách khắp nơi trên thế giới rồi."
Người chủ của con gấu nâu đứng bên cạnh, ánh mắt hiền hòa nhìn họ.
Chu Lạc Thạch là người đầu tiên bước tới. Hắn thong dong dạo bước, dù phải ngước nhìn con gấu nhưng vẫn toát lên vẻ bình tĩnh ung dung như thể đang nhìn xuống cả thiên hạ. Khi đầu ngón tay ai kia vừa chạm vào lớp lông nâu mềm mại, con gấu lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, dụi dụi vào lòng bàn tay hắn.
"Á——"
"Á——"
Phía sau đồng thời vang lên hai tiếng hét chói tai.
Chu Lạc Thạch quay đầu lại nhìn: Từ Lệ thì đã nhắm nghiền mắt, còn Bryan thì nhắm tịt một mắt, mắt kia hé hé mở mở một cách dò xét, đang sợ hãi nhìn quanh xem trên đất có vết máu hay mảnh thi thể nào vương vãi không.
Chu Lạc Thạch: "..."
"Thôi nào mẹ, mẹ lại đây thử đi, có con trông chừng rồi."
Từ Lệ vừa sợ vừa háo hức nhận lấy cành cây có dính mật ong, run rẩy tiến lại gần con gấu nâu dưới sự hộ tống của con trai rồi chìa cành cây ra phía trước. Thấy vậy, Chu Lạc Thạch cất tiếng trêu: "Mẹ ơi, vẫn còn cách những nửa mét đấy. Làm sao nó ăn thịt mình được?"
Từ Lệ hít một hơi thật sâu, lại tiến thêm một bước nữa, run run đưa cành cây đến sát miệng con gấu.
Con gấu nâu bỗng giơ vuốt ra.
"Á————!" Bà lại hét toáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!