Note: Đây là ngoại truyện What if, xảy ra tại dòng thời gian ba mẹ của hai anh em thành công về đến nhà trong cơn mưa bão chương 30-31.
------
Đúng ngày sinh nhật, trời đổ mưa như trút nước. Bầu trời tối sầm, ảm đạm tựa như tấm chăn bông khổng lồ trải dài cả trăm cây số.
Lúc Chu Lạc Thạch đi xe về đến nhà đã nhá nhem. Sau khi gọi điện xác nhận cha mẹ và em trai đang trên đường về, hắn vào phòng tắm tắm qua loa rồi thay một bộ đồ ngủ thoải mái, mềm mại. Thanh niên vừa lấy khăn lau qua quýt mái tóc còn ướt sũng thì đã nghe thấy tiếng mở cửa ngoài sảnh.
"Anh ơi!"
Bryan lao vào nhà. Mái tóc vàng hoe ướt nhẹp dính sát trên trán như một chú cún con ướt sũng. nhưng hai tay vẫn cẩn thận nâng chiếc bánh đặt lên bàn trà, như khoe bảo vật: "Em tự làm đấy, anh à, mới từ trưa luôn!"
Chiếc bánh rất đẹp, lớp kem đường trắng muốt được rắc một cách ngẫu hứng đầy tính nghệ thuật dù có hơi xiêu vẹo, phủ lên lớp kem màu xanh đậm được tạo hình cánh rừng xanh rì, trông hệt như những rặng bạch dương phủ tuyết trắng xóa nối liền thành mảng lớn.
"Đi tắm đi." Chu Lạc Thạch đặt cặp sách của em trai lên sofa rồi hỏi: "Ba mẹ đâu rồi?"
"Ba mẹ đang lùi xe vào chuồng, sau khi đỗ xe song song không thành công ạ." Bryan đáp. "Em chạy nhanh lắm. Vì em nhớ anh, muốn gặp anh ngay."
Chu Lạc Thạch bật cười: "Nhóc biết cả lùi xe vào gara với đỗ song song nữa cơ à?"
Bryan hất cằm đầy tự hào: "Em rất uyên bác trong lĩnh vực thành ngữ."
"Không phải cái gì bốn chữ cũng là thành ngữ đâu, đừng có học bừa." Chu Lạc Thạch không nhẹ không nặng cốc đầu đối phương một cái, "Đi tắm mau, kẻo cảm lạnh."
"Anh hai dịu dàng, chu đáo, nhiệt tình, hào phóng lại còn tinh tế nữa." Bryan cười hì hì, chìa tay ra đếm từng ngón một.
Hắn cảm thấy cằm mình được chạm nhẹ. Một giọt nước từ mái tóc chưa kịp lau khô của hắn trượt từ thái dương xuống má rồi dừng lại nơi cằm, lướt qua yết hầu rồi cuối cùng đậu trên đầu ngón tay của em trai.
"Anh ơi, lau tóc đi, không lại cảm mất. Áo anh cũng đang ướt dần rồi kìa."
Chu Lạc Thạch bắt lấy cái tay đang sờ loạn lên yết hầu và xương quai xanh của mình của em trai: "Anh không cảm lạnh đâu. Em lo cho mình trước đi."
Bryan luyến tiếc rụt tay lại, vừa đi lên phòng trên lầu vừa ngoái đầu lại liên tục: "Sao anh lại không cảm lạnh được ạ?"
"Anh không muốn cảm thì sẽ không bị cảm." Hôm nay tâm trạng Chu Lạc Thạch rất tốt. Ngay mấy câu chuyện vặt vô thưởng vô phạt thế này cũng sẵn sàng đáp lại em trai.
"Chúc anh luôn dồi dào sức khỏe."
"Ờ." Chu Lạc Thạch lấy một miếng bánh quy nhai rộp rộp, đầu cũng chẳng ngẩng lên: "Cảm ơn tấm lòng của em."
"Không có chi, không có chi đâu ạ! Anh hai vừa lịch sự lại dịu dàng nữa."
Ngoài sảnh vọng vào giọng của Từ Lệ: "Ối giời, sao chạy gì mà nhanh thế!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim vốn treo lơ lửng của Chu Lạc Thạch suốt tối nay cuối cùng cũng hạ xuống. Chẳng hiểu sao, cảnh gió táp mưa sa bên ngoài cứ khiến lòng hắn dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Trước đó, hắn đã xem điện thoại mấy lần liền mà chỉ thấy mới trôi qua vài phút.
Hắn ra ngoài sảnh, gọi một tiếng: "Ba, mẹ."
"Cục cưng, sinh nhật vui vẻ." Từ Lệ đặt túi xuống rồi bước tới ôm lấy cậu con trai đã cao lớn hơn mình rất nhiều, cười nói: "Để con khỏi canh cánh trong lòng, đến bữa cơm cũng ăn không ngon, mẹ nói trước luôn. Con muốn đến công ty đó thì cứ đi đi, mẹ không cản nữa. Ba con cũng đồng ý rồi."
Chu Khánh Ân đứng bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu.
Con trai khi đã trưởng thành thường khó thể hiện sự thân thiết với cha mẹ một cách tự nhiên. Chu Lạc Thạch gãi đầu, mọi chuyện xảy ra vượt ngoài dự đoán của hắn. Sáng nay, hắn đã nói với phòng nhân sự rằng mình muốn tạm hoãn việc ký hợp đồng, phía HR đồng ý cho hắn thời gian cân nhắc trong bảy ngày. Trưởng nhóm dự án còn đích thân gọi điện trò chuyện, lời lẽ đầy chân thành tha thiết mong hắn ở lại.
Từ Lệ dường như nhận ra vẫn còn điều chưa nói hết: "Cục cưng, con có muốn đi không?"
Chu Lạc Thạch chỉ do dự đúng một giây rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ, đáp: "Có ạ."
Cán cân trong lòng hắn chao đảo giữa sở thích và tình thân, cuối cùng vẫn kiên định nghiêng hẳn về phía sở thích, đều bởi vì cả tình thân đã đứng về phía sở thích của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!