"Tiểu Chu..." Một giọng nói ngập ngừng vang lên. "Khụ khụ."
Thầy Nhất Nguyện mặc pháp bào đang đứng bên kia bức tường đất vàng cao ngang người. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm* cất tiếng: "Con để quên đồ."
(Chú thích: Thành ngữ chỉ cảm giác ngại ngùng.)
Chu Lạc Thạch thong dong buông Bryan ra, vẻ mặt bình thản như gió nhẹ mây tan, hoàn toàn chẳng có chút áy náy nào vì đã quấy nhiễu sự yên tĩnh chốn Phật môn. Hắn dửng dưng bước đến, nhận lấy lá bùa bình an trong tay thầy Nhất Nguyện. "Cảm ơn sư phụ."
Sau đó hắn khoác vai tên nhóc mặt mày đỏ bừng lại gần, nghiêm túc giới thiệu:"Sư phụ, đây là em trai con, cũng là người yêu của con."
Thầy Nhất Nguyện tụng một câu Phật hiệu, nói vài lời chúc phúc rồi nhắc nhở: "Con nên chú ý một chút, dù sao nơi này cũng là... khụ, chốn cửa Phật."
Trên mặt Chu Lạc Thạch thoáng hiện ý cười gian xảo, mắt khẽ chớp một cái. Ánh nhìn pha chút ngang tàng đầy tinh quái: "Sư phụ, bọn con ở ngoài tường mà, Phật tổ đâu quản tới."
Hắn lại nhướng mày nói: "Rượu thịt đi qua ruột, Phật tổ ở trong tim. Sư phụ, người chấp tướng* rồi!"
(Chú thích: một thuật ngữ Phật giáo, chỉ việc bị trói buộc, dính mắc vào hình tướng, biểu hiện bên ngoài của sự vật, hiện tượng mà không thấy được bản chất bên trong.)
Gương mặt thầy Nhất Nguyện hiện lên vẻ bất lực quen thuộc: "Ta nói không lại con."
"Người giữ gìn sức khỏe, có việc cứ gọi cho con." Chu Lạc Thạch nói xong thì nhanh nhẹn trèo qua tường, khoác vai thầy đi vào trong: "Con đưa người về phòng."
Đến khi anh trai quay lại, mặt Bryan vẫn còn đỏ ửng, ánh mắt đờ đẫn chưa định thần.
Chu Lạc Thạch búng tay trước mặt nhóc một cái: "Tỉnh lại nào."
Bryan nắm lấy tay anh, mắt sáng lấp lánh như có sao: "Anh ơi, vừa nãy là... tụi mình ra mắt phụ huynh phải không?"
"..." Chu Lạc Thạch đáp, "Đồ chuột nhập khẩu ngốc này, chúng ta đã ra mắt phụ huynh từ 14 năm trước rồi."
Bryan bị nước bọt của chính mình sặc đến mức ho liên tục. Đợi mãi mới dứt cơn ho, ai kia vừa lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng vừa lén nhìn anh trai một cái: "Về nhà... được không anh? Anh đi với em."
"Ừ."
Thế nhưng Bryan lại đột nhiên do dự. Cậu luống cuống sờ mái tóc rối bù, vuốt lại chiếc áo nhàu nhĩ rồi phủi bụi bám trên ống quần, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Anh chờ em 10 phút nhé?"
Cậu cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn, lòng thầm lo anh trai sẽ cười cợt mình vẽ chuyện. Nhiều năm trước, sau trận ẩu đả đó, khi Hướng Vãn Thanh toàn thân đầy vết thương muốn về nhà thay quần áo, anh trai đã nói sao nhỉ?
—"Dù cậu có trang điểm thành tiên nữ cũng vô ích thôi, bớt mơ mộng đi."
"..."
Nhìn vành tai ửng đỏ đến ánh mắt né tránh của em trai, Chu Lạc Thạch đã đoán được Bryan đang nghĩ gì, vẻ mặt có chút khó tả: "10 phút?"
Bryan xấu hổ lí nhí đáp: "8... 8phút?"
Trong lòng cậu thầm rủa thầm cái xứ khỉ ho cò gáy chết tiệt cùng con đường nhỏ khốn kiếp kia đã khiến cả người mình phủ một lớp bụi xám xịt. Cậu nhất định phải cho người sửa lại con đường này, đổ nhựa đàng hoàng, chặn hết mấy thứ bụi bặm đáng ghét kia lại.
Thanh niên không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai, sợ rằng sẽ bị đối phương cười nhạo hoặc giảng đạo, giọng càng nhỏ hơn: "5 phút..." Chưa đủ để gội đầu, nhưng ít nhất cũng thay được bộ đồ.
"Cho nhóc nửa tiếng." Chu Lạc Thạch nhìn đồng hồ đeo tay, "Đi đi."
Bryan không dám tin ngẩng đầu lên. Chưa kịp phản ứng, Chu Lạc Thạch đã chống tay lên tường lật người qua bên kia rồi thong thả ngồi xuống quay lưng về phía em trai. Mấy ngón tay mân mê nhành sơn trà.
Nghe tiếng bước chân sau lưng xa dần, Chu Lạc Thạch khẽ thở dài trong lòng.
Hắn đương nhiên biết em trai đang định làm gì, thật ra cũng cảm thấy chuyện đó hoàn toàn thừa thãi không cần thiết. Hai người sớm đã không còn khoảng cách, thân mật đến mức toàn thân tr@n trụi đối mặt với nhau chẳng biết bao nhiêu lần. Chẳng lẽ hắn sẽ vì em ấy "ăn mặc không chỉnh tề" mà ghét bỏ được sao? Huống hồ, nếu không phải Bryan tự mình ấp úng nhắc đến thì hắn vốn dĩ chẳng hề để ý đến mấy chuyện quần áo ăn mặc làm gì.
Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng quần áo của Bryan rất sạch sẽ, ít nhất trong mắt hắn thì chẳng có gì bất ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!