Chai rượu vang nghiêng nghiêng ngả ngả. Những vệt đỏ sẫm vương vãi trên ga giường và thảm trải sàn. Hai người đã đổi đủ tư thế, quấn lấy nhau suốt cả đêm. Dưới sàn nhà vứt đầy vỏ bao cao su với đủ mùi vị và màu sắc mà Bryan đã đặt làm riêng. Đến khi trời hửng sáng, hai người mới rời khỏi bồn tắm. Nước trên cơ thể nhỏ giọt làm ướt cả một mảng sàn. Đôi bên chỉ lau qua người rồi mang theo hơi nước mịt mù chui vào chăn.
Cảm nhận được những nụ hôn chốc chốc lại rơi xuống má mình cùng ánh mắt quyến luyến không rời, Chu Lạc Thạch đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lập tức tóm lấy cái đầu vàng hoe của Bryan ấn nhẹ vào lòng: "Sao còn chưa ngủ, khó chịu ở đâu à?"
"Chỉ cần nhắm mắt rồi mở ra, thời gian lại trôi mất nửa ngày..." Bryan dụi mặt vào cổ anh trai thỏ thẻ. "... mà anh thì sắp đi rồi."
Chu Lạc Thạch mơ hồ cười khẽ một tiếng. Bàn tay lần từ gáy vuốt xuống dừng lại ở eo rồi x0a nắn. Bryan lập tức căng cứng người hít một hơi lạnh, sau đó từ từ thả lỏng theo động tác của hắn.
"Ngủ nào." Chu Lạc Thạch vỗ nhẹ vào lưng đối phương. Lòng bàn tay ấm áp nóng hổi, động tác dần chậm lại.
------
Suốt cả cuối tuần, Bryan dính lấy Chu Lạc Thạch không rời nửa bước, ăn ngủ đều ở cùng nhau. Lau mặt cũng phải dùng chung một chiếc khăn, dựa vào nhau xem phim cũng phải đắp chung một tấm chăn, ra ngoài thì nhất định phải móc ngón út với anh trai.
Chứng chiếm hữu của ai kia ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu chỉ ăn những thứ Chu Lạc Thạch đã ăn, chỉ uống nước Chu Lạc Thạch đã uống. Mãi đến lúc sắp lên máy bay, con cún dính keo chó này vẫn chưa chịu từ bỏ, cứ lải nhải không ngừng.
"Sau khi anh đi rồi, em biết ăn uống thế nào đây? Em sẽ chết đói chết khát mất..."
Chu Lạc Thạch đeo balo vải bằng một bên vai, giơ tay chặn lại cửa thang máy sắp đóng lại. "Đã nói rồi, không được nói từ 'chết'."
Bryan bước vào thang máy, sửa lại: "Em sẽ không sống nổi vì đói, không sống nổi vì khát."
Trước khi khởi hành, hai người còn làm một lần without condom. Bryan nằng nặc đòi anh trai bắn vào trong: "Xin hãy kéo dài thời gian em được cảm nhận hơi ấm của anh."
Lúc này, thấy ai kia đi chậm hơn bình thường, Chu Lạc Thạch chẳng thúc giục mà vòng tay qua vai em trai thong thả bước ra thang máy, kế tiếp nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu: "Hôn một cái, pew, thi triển phép thuật. Tiếp theo, tất cả những gì em ăn đều đã được anh nếm trước giúp em rồi. Hiệu lực kéo dài hai tuần."
Bryan li3m li3m môi: "Đáng yêu quá, anh ơi."
Chu Lạc Thạch cốc đầu đối phương: "Nói ai đáng yêu đấy hả?"
"Anh trai cục cưng yêu dấu." Bryan nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, "Chồng yêu bảo bối."
Chu Lạc Thạch xoa đầu cậu: "Ngoan."
Tiếng phát thanh ở sân bay vang lên thông báo giờ lên máy bay. Bryan nắm chặt tay Chu Lạc Thạch, cố gắng thử lần cuối: " "Em từ đâu đến, rồi sẽ đi về đâu? Ý nghĩa đời em là gì chứ?"
Chu Lạc Thạch xách ba lô đi về phía cửa soát vé. Dù đi đâu, hắn cũng chỉ mang theo một chiếc ba lô, bên trong đựng vài bộ đồ và giấy tờ cần thiết.
"Chẳng phải đã giao nhiệm vụ cho em rồi sao?" Chu Lạc Thạch đáp. "Nào, nhắc lại xem. Nhiệm vụ là học cách tự mình sống thật tốt, giữa chừng không được phép đến tìm anh."
Bryan chỉ nhìn hắn với ánh mắt u sầu: " Cầm tay nhau nước mắt lưng tròng. Phút cuối nghẹn ngào*...." Cậu ngừng lại một chút, "... Huống chi, tiết trời thu lạnh lẽo quạnh hiu này."
(Chú thích: Trích từ bài thơ cổ Vũ lâm linh () của Liễu Vĩnh.)
Chu Lạc Thạch cười tủm tỉm: "Nghẹn ngào cái gì?"
Bryan đỏ mặt: " "Hai chữ sau khó quá, em không biết."
"Vậy thêm một bài tập nữa, học thuộc bài từ này, đợi anh về viết lại cho anh xem." Chu Lạc Thạch xoa mái đầu vàng hoe lần cuối rồi đi về phía cửa lên máy bay, bước lên phi cơ.
Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại lập tức rung lên bần bật.
"Anh không thèm ngoảnh lại, một lần cũng không!!!"
"Anh không còn yêu em nữa rồi hu hu, anh ơi, anh ơiiiiiiiii...!"
"Bóng lưng của anh như ánh trăng lạnh lùng, đập mạnh vào tim em."
"Tim em hỏng mất rồi, như trái dưa hấu hết đát..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!