Chương 50: Cảm ơn tình yêu của em

Mấy ngày tiếp theo, tác dụng phụ của việc dừng thuốc bắt đầu thể hiện dần.

Các loại thuốc hỗ trợ tinh thần về cơ bản đều có mức độ lệ thuộc và gây nghiện khác nhau. Một khi ngừng sử dụng, cả cơ thể lẫn tâm lý đều sẽ xuất hiện các triệu chứng khác nhau. Đầu tiên là về mặt thể chất như mất ngủ, ớn lạnh, buồn nôn. Nhưng những thứ đó chỉ là thứ yếu, điều khó chịu đựng nhất vẫn là cảm giác tâm trí bị giày vò.

Nỗi sợ hãi chôn vùi sâu trong ký ức chưa bao giờ thực sự nguôi ngoai: đêm đông, vòng đu quay, băng ghế dài màu đen,... Tất cả đã tạo thành một tảng băng chìm chưa từng hé lộ trong tiềm thức của Bryan, lúc nào cũng chực chờ kéo cậu chìm xuống.

Tâm trạng lên xuống thất thường, nhưng phần lớn thời gian đều chìm trong u ám và cáu kỉnh. Khao khát khát máu cứ trồi sụt trong tâm trí. Bryan chỉ im lặng, mọi h@m muốn diễn đạt đột nhiên biến mất, cứ thế co ro bên cạnh anh trai. Thế nhưng, con quỷ trong tiềm thức lại thì thầm trong đầu rằng, chính Chu Lạc Thạch là người đã vứt bỏ cậu, là nguyên nhân khiến mọi chuyện trở thành thế này. Từng giây từng phút trôi qua, Bryan đều phải đối mặt với những thanh âm không ngừng vang vọng trong đầu.

Chu Lạc Thạch xin nghỉ phép vài ngày để ở nhà với em trai.

Hắn lấy chăn, nệm và áo khoác hồi đại học từ trong tủ quây thành một cái ổ cho em trai. Mấy ngày nay, thanh niên cứ hay co ro trong khe hẹp giữa bàn trà và sofa, vừa ôm chân vừa tựa cằm lên đầu gối nhìn hắn. Ánh mắt khi thì bi thương, lúc lại phẫn uất, thi thoảng lại đầy tủi hờn, cứ như vậy mà dõi theo Chu Lạc Thạch hàng giờ đồng hồ.

Ai kia chỉ lặng lẽ ở bên làm bạn, vì bây giờ vẫn chưa phải lúc để trò chuyện. Hắn cứ thế làm việc của mình. Nhưng tiếng lật sách, tiếng gõ bàn phím, và cả những cuộc điện thoại trong giây lát đều có thể vỗ về sợi dây thần kinh vốn đang căng như chão vô cùng nhạy cảm của Bryan dịu đi đôi chút.

Mỗi lần anh trai đứng dậy, Bryan lại mở to đôi mắt đỏ ngầu mà dõi theo, cả người run rẩy. Và Chu Lạc Thạch sẽ nói "Anh xuống lầu lấy đồ, muốn đi thì theo anh." hoặc "Anh ra ngoài đi dạo một lát, muốn theo thì thay quần áo đi."

Bryan do dự một lúc lâu rồi mới chậm rãi theo sau. Việc cơ thể mệt mỏi, không muốn cử động cũng là một trong những phản ứng khi dừng thuốc.

Chu Lạc Thạch sẽ đợi ở huyền quan. Con người này có lúc chẳng kiên nhẫn chút nào, nhưng có khi lại kiên nhẫn lạ thường, ví như lúc này đây. Hắn xách ấm nước đi tưới cây, dịch chuyển mấy món đồ trang trí ở huyền quan, hoặc thậm chí châm một điếu thuốc chứ tuyệt nhiên không thúc giục, thong thả đợi em trai sửa soạn xong rồi cùng đi.

Khi đi trên đường, thỉnh thoảng Bryan sẽ bất chợt ôm chầm lấy người bên cạnh, vùi mặt vào hõm vai hắn hít sâu khiến người đi đường ai nấy đều ngoái nhìn. Chu Lạc Thạch sớm đã quen với chuyện này, chỉ thành thục xoa xoa gáy đối phương, ghé sát tai dỗ dành: "Được rồi."

"Anh... anh ơi..." Bryan lặp đi lặp lại bằng giọng khàn khàn, dường như chỉ biết mỗi hai từ ấy.

Đi được một lúc, Chu Lạc Thạch nổi cơn thèm ăn bèn mua cánh ngỗng và đùi gà kho để vừa đi vừa gặm, thỉnh thoảng lại đưa phần sụn giòn ở gốc đùi với gốc cánh qua cho em trai: "Gặm đi. Anh ghét ăn sụn."

Hai người cứ thế đi một mạch, đến mức hai bên quai hàm của Bryan cũng mỏi nhừ vì gặm.

Sau vài ngày phép ngắn ngủi, Chu Lạc Thạch trở lại làm việc, tiện thể đưa em trai kè kè theo bên mình không rời nửa bước.

Buổi trưa, hai người lái xe ra ngoài ăn cơm, Bryan ủ rũ cuộn mình trên ghế phụ, khoác chiếc áo cũ thời đại học của anh trai trên người. Thỉnh thoảng, cậu lại đưa lên mũi ngửi ngửi, mân mê sờ s0ạng rồi dụi mặt vào áo. Thời gian còn lại thì cứ ngồi thẫn thờ, trông chẳng khác nào một chú cún con bị chuốc thuốc ngủ, ỉu xìu lờ đờ.

Chu Lạc Thạch dừng xe trước cửa một tiệm hoành thánh, tắt máy rồi tháo dây an toàn: "Anh biết giai đoạn đầu rất khó khăn, nhưng lạm dụng thuốc lâu dài sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể. Cho nên, em phải kiên nhẫn một chút, tin vào bản thân mình, cứ từ từ thích nghi từng bước một. Có được không?"

Lắng nghe thanh âm trầm ổn, chậm rãi lại vô cùng dịu dàng, Bryan níu tay hắn, uể oải đáp: "Ưm... vâng, em biết rồi, anh hai, anh..."

"Nếu thấy khó chịu trong người, không chịu nổi thì nói anh biết ngay, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

"Em không sao." Bryan cố gượng dậy tinh thần, lòng đầy áy náy: "Anh hai, em xin lỗi. Anh ơi... sờ sờ em đi... anh ơi..." Nói đoạn lại ghé sát mặt vào.

Chu Lạc Thạch xoa nhẹ lên mặt em trai, day day đến khi làn da tái nhợt dần ửng hồng: "Rồi rồi, anh đói rồi, đi ăn thôi."

Hai người chọn một bàn trong góc khuất nhất, gọi hai bát hoành thánh. Một bát cay, một bát nước trong. So với bát hoành thánh cay đã gần cạn của Chu Lạc Thạch, bát hoành thánh nước trong trước mặt Bryan vẫn còn nguyên.

Chu Lạc Thạch hỏi: "Em không ăn à?"

Bryan yếu ớt đáp: "Nuốt không trôi, anh ơi..." Sau khi ngưng thuốc, dạ dày cứ nhộn nhạo chẳng thiết tha ăn uống gì, thậm chí nhìn thấy đồ ăn còn nảy sinh cảm giác chán ghét trong lòng.

Chu Lạc Thạch im lặng nhìn em trai hai giây, rõ ràng đã nghe ra ý làm mình làm mẩy trong câu nói ấy. Người đàn ông thầm nghĩ, xem ra bản thân lỡ đồng ý quá sớm rồi. Đáng lý phải đợi đối phương cai thuốc hẳn mới nhận lời yêu đương. Như vậy, hắn có thể liên tục dùng cái tên "Hướng Vãn Thanh" để k1ch thích trong quá trình cai thuốc. Chẳng phải lần trước đi ăn cá, vừa nghe thấy hắn trò chuyện với Hướng Vãn Thanh, Bryan đã chủ động ăn rất nhiều đó sao? Thậm chí còn ăn đến mức bị đầy bụng.

Nuốt không trôi à? Hừ, làm bộ làm tịch!

Nhưng giờ hai người đã chính thức thành đôi, nếu lại dùng người khác để k1ch thích bạn trai mình thì không còn thích hợp nữa. Chưa kể, cách thức này vốn dĩ quá tầm thường, chỉ được cái đơn giản dễ dùng.

Không sao, đổi cách khác là được.

Là một chuyên gia nghiên cứu giáo dục thanh thiếu niên từ nhỏ, Chu Lạc Thạch có thể nói là tinh thông đủ mọi ngón nghề, cương nhu đều có cả.

Đi đường này không được thì ta đổi đường khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!