Sau lần dạy dỗ đó, Bryan ngoan ngoãn giặt qu@n lót cho anh trai suốt một tuần. Dần dà thành quen, đến nỗi sau này cậu nhóc vẫn tiếp tục ngay cả khi đã hết thời gian chịu phạt. Ông anh kia thấy thế cũng vui vẻ, mặc kệ em trai muốn làm gì thì làm.
Lên cấp ba, Chu Lạc Thạch chuyển từ học nội trú sang ngoại trú. Năm tháng lớp 10 trôi qua trong thảnh thơi. Ban ngày chơi bóng cùng 500 anh em, thỉnh thoảng kiếm được phép nghỉ thì kéo nhau ra khu ăn vặt gần trường thỏa mãn cái bụng. Đợi tan học thì dẫn Bryan về nhà rồi nhốt mình trong phòng mày mò đủ loại dụng cụ nghiên cứu.
Phòng ngủ của đám con trai mới lớn thường dán đầy poster cầu thủ bóng rổ, chất đống mô hình Transformer, Gundam, hoặc la liệt mô hình xe lửa, xe tăng. Nhưng phòng của Chu Lạc Thạch lại mang phong cách riêng — chất đầy dụng cụ thí nghiệm hóa học.
Trong căn phòng rộng gần 30 mét vuông, ngoài chiếc giường và ghế sofa ở góc, phần còn lại gần như bị chiếm hết bởi dụng cụ thí nghiệm. Bàn học lớn kê sát cửa sổ. Cân tiểu ly, giá đỡ sắt, đèn cồn, chén nung được xếp ngay ngắn thẳng hàng bên trên. Kế đó là ống nghiệm, bình tam giác, bình miệng rộng và hẹp, bình thu khí, ống đong, thìa lấy hóa chất, kẹp, ống nhỏ giọt đầu cao su, giá đỡ ống nghiệm, kìm gắp chén nung cùng vô số phễu với đủ hình dạng khác nhau sắp gọn gàng chỉnh tề trên khay.
Bên cạnh bàn học là chiếc tủ nhỏ chất đầy chai lọ lớn bé chứa đủ loại dung dịch có màu sắc khác nhau, cùng một số kim loại dạng rắn. Vài hộp kín còn được dán nhãn ghi tên những nguyên tố hiếm. Có trời mới biết chủ nhân căn phòng đã kiếm đâu ra những thứ này.
Sau mỗi bữa tối, Chu Lạc Thạch lại cặm cụi nghiên cứu bên bàn học, còn Bryan ngồi làm bài tập trên chiếc bàn thấp cách đó chừng 2 mét.
Không chỉ lo ba môn Toán
- Văn
- Anh của mình, Bryan còn làm hộ cho cả ai kia. Một học sinh lớp ba sao có thể giải nổi bài của lớp mười? Nhưng đằng ấy chỉ nói: "Cứ xem một lượt đi, nhỡ làm được câu nào thì sao? Nếu không biết thì chừa đó, lát anh làm."
Cậu nhóc vừa viết vừa nơm nớp lo sợ, căng thẳng như đi trên một lớp băng mỏng.
Lắm lúc đang làm bài, Bryan bỗng ngửi thấy một mùi gay mũi, ngẩng lên mới biết ông anh đang cau mày đổ một dung dịch bốc khói nghi ngút, không rõ nguồn gốc vào thùng chứa chất thải. Hoặc đôi khi đang tập trung nghĩ cách giải thì "Choang!" một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Kẻ đầu sỏ thì mặt không đổi sắc quét dọn đống miểng chai trên sàn.
Vào lần nguy hiểm nhất, trước khi ôm đầu chui xuống gầm bàn, Bryan chỉ kịp nghe một tiếng hét lớn bên tai: "Cúi xuống!". Ngay sau đó, tiếng nổ chát chúa vang lên.
Vài giây sau, cậu run rẩy đứng dậy, trố mắt kinh ngạc nhìn mớ hỗn độn trong phòng. Chu Lạc Thạch mặt mày lem luốc đứng cách đó vài mét, trên mặt còn có một vết xước đang rỉ máu.
Bryan hoảng hốt hô to: "Máu kìa!"
Chu Lạc Thạch dửng dưng dùng mu bàn tay quệt vết máu bên má. Cơn đau rát khiến hắn khẽ cau mày, trầm ngâm nhìn nơi vừa phát nổ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tai nạn không làm kinh động đến bố mẹ đang xem tivi ở tầng dưới, nhưng tiếng hét của Bryan thì có. Hai vợ chồng hốt hoảng đẩy cửa bước vào. Đảo mắt nhìn quanh một lượt xong, Chu Khánh Ân thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà."
Bryan sốt sắng nhúng một chiếc khăn nóng trong phòng tắm, chạy đến bên Chu Lạc Thạch: "Anh, chảy máu rồi!"
Từ Lệ cũng yên tâm hơn, thành thạo lấy cồn i
-ốt và băng urgo từ ngăn bàn ra, cười nói: "Nổ một chút thôi, không sao. Lần trước anh con còn tạo cả cái khí amoniac gì đó, làm cả nhà phải ra khách sạn ở tận ba ngày, đấy mới đáng sợ."
Chu Lạc Thạch vẫn đang trầm tư, thấy Bryan trắc trở lau mặt giúp mình bèn cúi nhẹ xuống, miệng lẩm bẩm gì đó.
Bryan cẩn thận tránh chỗ đang chảy máu, dùng khăn nóng lau sạch lớp bụi đen trên trán đối phương. Đợi Từ Lệ sát trùng xong, cậu lập tức dán miếng băng cá nhân hình Doraemon lên.
Mãi đến lúc này, ai kia mới như bừng tỉnh, nhìn một nhà ba người đang vây quanh mình: "..."
Dường như Chu Lạc Thạch thấy hơi lúng túng, chỉ vứt một câu "Con đi gội đầu" rồi bước thẳng vào phòng tắm.
Mười phút sau, hắn lau mái tóc sũng nước bước ra, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày. Nhưng khóe môi hơi cong lên cho thấy tâm trạng đang khá tốt.
Bryan ngồi trước bàn học lập tức bỏ bút xuống, chạy tới lo lắng nhìn vết thương trên mặt anh trai, đưa tay chạm miếng urgo hình Doraemon bị ướt viền: "Có đau không anh ơi?"
"Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, chút này có là gì?" Chu Lạc Thạch ngồi xuống giường, cười đáp. "Anh nghĩ ra rồi, mai sẽ làm thí nghiệm cho nhóc xem."
Lòng Bryan bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành, cậu hoảng hốt nhìn bàn thí nghiệm hóa học: "Thí nghiệm... gì cơ ạ?"
Chu Lạc Thạch phất tay, ra hiệu cho em trai đi rửa mặt.
Mười lăm phút sau, Bryan đi từ phòng tắm ra, thấy người nọ đang tựa vào đầu giường đọc tạp chí.
Bryan lập tức chạy lại quỳ trên giường, chống hai tay xuống nệm. Cậu nhe răng cười toe toét như mọi khi, cố gắng khoe hàm răng trắng muốt như chú cún nhỏ đang ngước nhìn anh trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!