"Đau quá, anh ơi..." Bryan nửa thật nửa đùa làm nũng, đáng thương nắm lấy bàn tay đang vặn tai mình, "Chồng ơi..."
Hai chữ đó vừa thốt ra, sắc mặt Hướng Vãn Thanh lập tức sa sầm, trông còn tiều tụy hơn trước. Y nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt không thể tin nổi, run rẩy rót đầy một ly rượu trắng.
Người vừa bị ấn đầu lập tức đắc ý trở lại, làm bộ đáng thương. "Chồng này... Phạt em thì phạt ở nhà thôi... Có gì chuyện trong nhà chúng ta đóng cửa bảo nhau, đừng để người ngoài thấy được không?"
Chu Lạc Thạch cười lạnh, siết tay mạnh hơn. Lần này, Bryan thực sự kêu thảm thiết: "A a a... au áu... Anh ơi! Anh tha cho em... Em sai rồi mà... Anh ơi!"
Thấy Hướng Vãn Thanh thất thần nâng ly rượu định một hơi nốc cạn, Chu Lạc Thạch giữ lấy cổ tay anh ta, lấy ly rượu đi: "Đừng uống nữa."
Sau đó, hắn xoay qua túm vai Bryan, ép cậu ngồi xuống ghế: "Ngồi yên. Còn dám nói người khác là trà xanh, có ai trà xanh hơn em không? Chính em không tự ngửi thấy à?"
Bryan xoa vành tai đỏ rực, lẩm bẩm: "...I'm just tryna help him out."
Chu Lạc Thạch nhìn cậu: "Thật à, giúp chỗ nào?"
"Em có lòng tốt." Bryan biện bạch, "Thầy Lâm dạy em thành ngữ dài đau không bằng đau ngắn. Đây chỉ là thêm dầu vào lửa, rút ngắn đau đớn thôi."
Chu Lạc Thạch cong môi cười, chẳng rõ là vui hay giễu cợt: "Nói vậy tức là người ta còn phải cảm ơn em?"
Bryan bị nụ cười của ai kia làm cho đầu óc choáng váng: "Vâng, đúng vậy..." Nhận ra có gì đó sai sai, cậu lập tức đổi giọng: "Không, không phải vậy!"
Chu Lạc Thạch giơ tay, không nặng không nhẹ gõ một cú lên đầu em trai. Bryan lập tức bám lấy cổ tay hắn, cọ cọ nũng nịu.
Hướng Vãn Thanh bên cạnh yếu ớt lên tiếng: "Hai người khoe ân ái xong chưa, có thể quan tâm đ ến sự sống chết của tôi không?"
Tôn Hải đã say mềm, nằm bò ra bàn lẩm bẩm hát tình ca.
Chu Lạc Thạch kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn Thanh, rót đầy ly của mình: "Nào, tối nay tôi uống với cậu. Mai cậu chỉnh đốn lại bản thân, bắt đầu cuộc sống mới."
Hướng Vãn Thanh nhìn hắn đầy u sầu: "Tôi cần nghỉ phép nửa năm để chữa lành vết thương lòng."
Bryan cũng kéo ghế sát ngồi sát cạnh anh trai, dựng thẳng tai nghe ngóng đôi bên trò chuyện. Cậu lấy điện thoại ra, nhập từ mới vào ghi chú: "Khoe ân ái."
Ai kia gật gù, đúng là một từ hay ho, nhất định phải sử dụng thường xuyên mới được.
Tửu lượng của Chu Lạc Thạch rất tốt, uống rượu luôn uống hết mình. Lần nào hắn cũng rót đầy ly, nhưng chỉ rót một chút vào ly của Hướng Vãn Thanh. Dù vậy, đối phương vẫn nhanh chóng say mèm.
"Cậu nói xem... năm đó... tại sao lại giúp tôi... đánh đám côn đồ đó?" Hướng Vãn Thanh lảm nhảm, "Bị đánh đau vài ngày rồi cũng qua, nhưng cậu... lại khiến tôi nhớ suốt bao năm..."
Chu Lạc Thạch lắc nhẹ ly rượu trắng trong tay, kiên nhẫn hỏi: "Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu sẽ chọn để tôi giúp hay tự mình chịu đựng?"
Tối nay hắn hiếm khi mềm mỏng đến vậy, thậm chí còn nói ra một câu như "Nếu có thể quay ngược thời gian" – điều mà ngày thường bản thân tuyệt đối xem thường.
Hướng Vãn Thanh chống cằm, cố gắng dùng cái đầu hỗn độn suy nghĩ ngẫm một chút. Hình ảnh hiện lên đầu tiên là sắc hoàng hôn màu đỏ cam tựa máu hôm đó. Ánh mặt trời rọi xuống góc tường. Một bóng dáng cao ráo, tuấn tú chậm rãi bước ra, dứt khoát hạ gục đám côn đồ.
Sau đó, bọn họ ngồi uống rượu ở quán vỉa hè, trò chuyện đến tận khuya.
Đó là lần đầu tiên trong đời y đánh nhau, lần đầu tiên không về nhà khi trời tối, cũng là lần đầu tiên mở lòng với một nhóm bạn bè.
Y nhớ lại khoảnh khắc thiếu niên ấy bước ra từ góc tường, ánh mắt phức tạp xen lẫn bất đắc dĩ nhìn mình nằm dưới đất. Dù đã 10 năm, ánh mắt đó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Hướng Vãn Thanh uống cạn ly rượu trong tay: "Vậy vẫn là giúp tôi đi."
Mười năm đơn phương yêu thầm lẫn công khai bày tỏ, chẳng khác nào một vở kịch câm đầy đau khổ và vô vọng. Nhưng dù sao, đó cũng là thanh xuân của y.
Huống hồ, đâu phải không có những khoảnh khắc ngọt ngào.
Chu Lạc Thạch đã nhiều lần đến quán bar đón y về khi say khướt. Hướng Vãn Thanh từng tựa lên vai người đàn ông, leo lên lưng đối phương, cũng đã cảm nhận được vòng tay rắn chắc. Áo khoác, áo thun, sơ mi, áo len, hương nước giặt quần áo thoang thoảng hòa cùng mùi gỗ đàn hương trong tủ quần áo — Tất cả đều được y ngửi qua, khắc sâu vào trí nhớ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!