"Anh hai, sờ sờ đi... anh ơi..."
Bryan dụi dụi đầu về trước như một chú cún con. Mái tóc vàng óng mềm mại áp sát vào lòng bàn tay người đàn ông.
Chu Lạc Thạch vuốt v e mái đầu em trai. Những sợi tóc mượt như lụa luồn qua kẽ tay, sờ vào thích vô cùng. Hắn cúi đầu, đối diện đôi mắt xanh biếc đang nhìn mình đầy mong đợi của đối phương, bật cười nói: "Em giống hệt một con Husky do chó Golden Retriever sinh ra vậy."
Hai cơ thể tr@n trụi sát lại gần nhau sau trận ái â n, Bryan vừa si mê vừa quyến luyến nhìn anh trai, miệng lảm nhảm mấy câu không đầu không đuôi. "Ha... Ky gì cơ ạ? Ưm... anh hai... I love you... Hì hì hì... chồng yêu..."
Dứt lời lại dụi mặt vào người hắn: "Anh ơi, muốn được xoa xoa."
Chu Lạc Thạch nâng mặt cậu lên, dùng hai tay x0a nắn biến nó méo tròn đủ kiểu. Ai kia chỉ ngoan ngoãn mở to đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm người trước mặt, không chớp lấy một lần.
Người đàn ông búng tay một cái trước mặt Bryan: "Nhìn gì đấy? Hoàn hồn lại nào."
"Nhìn anh hai." Bryan nói. "Hồn không về được, anh đã câu mất hồn em rồi."
"Đã bảo đừng nói mấy lời như thế rồi, sến chết đi được."
Bryan khiêm tốn thỉnh giáo: "Ít sến hơn, thì có thể học được ở đâu ạ? Thầy Lâm dạy Ngữ văn, liệu có thể uyên bác, học rộng tài cao như vậy không?"
"Bớt nói lại thì sẽ đỡ sến." Chu Lạc Thạch kéo chăn đắp cho cả hai, bắt đầu tán gẫu bâng quơ với em trai. "Nói không hay thì đừng nói nữa."
"Em có thể học mà."
"Học cái gì có ích hơn đi."
"Thứ hữu ích nhất chính là làm anh hai vui lòng."
"Em có thể có chút chí khí hay hoài bão gì đó được không."
"Em, em không biết..." Bryan thành khẩn hỏi. "Em có thể tìm thấy chí khí ở đâu ạ? Nếu anh không cần em, có thể em sẽ tạm thời có chí khí để hủy diệt thế giới trong một thời gian ngắn. Nhưng anh không thể không cần em, anh đã hứa rồi mà, anh ơi."
Nói rồi lại bắt đầu tủi thân: "Anh không cần em, lại còn bán em đi làm lao động khổ sai."
Chu Lạc Thạch lại xoa xoa tóc đối phương: "Được rồi, kể anh nghe về cuộc sống mấy năm qua của em đi."
Bryan khẽ cuộn mình trong chăn, rồi giống như hồi còn nhỏ mà bò tới nằm sấp trên người anh trai, rủ rỉ kể chuyện bên tai hắn.
Chu Lạc Thạch im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên lưng cậu. Nghe hết đoạn radio tự sự vừa lộn xộn lại uất ức của tổng đài Bryan, lược bỏ mấy chi tiết thêm mắm dặm muối gấp chục lần để tranh thủ chút lòng thương hại xong, đại khái Chu Lạc Thạch đã nắm được toàn bộ sự việc.
Nhưng người đàn ông vẫn phát hiện thấy trong lời kể của em trai có một lỗ hổng. Gần như Bryan luôn phóng đại mỗi khó khăn mà bản thân gặp phải trong 7 năm qua để cầu xin hắn thương xót đau lòng, vậy mà từ đầu tới cuối lại chưa hề nhắc đến vết sẹo trên ngực mình.
Ngay từ đầu, Chu Lạc Thạch đã để ý đến nó. Dấu tích ấy nằm ở ngực trái, có lẽ đã được xử lý bằng phương pháp làm mờ rất tốt nên không quá rõ ràng, chỉ để lại một vệt mờ nhạt. Nhưng hắn vẫn nhìn thấy.
Trong lúc l@m tình, người đàn ông đã cố tình chạm vào chỗ đó. Dưới lớp da thịt mềm mại là một mảng cứng ngắc, chứng tỏ năm xưa đây từng là một vết thương chí mạng.
Vậy mà Bryan lại không hề nhắc đến.
Chu Lạc Thạch im lặng lắng nghe, dùng ánh mắt dịu dàng không chút dò xét để quan sát vẻ mặt của em trai, nhưng không hề mở lời hỏi. Ai cũng có những góc khuất muốn che giấu, không một ai là ngoại lệ.
Đợi những năm tháng sau này, hắn rồi sẽ biết.
"... That's all." Bryan kể đến khô cả cổ, trong mắt hiện rõ mấy chữ "xin hãy ôm em, an ủi em".
Chu Lạc Thạch ấn nhẹ sau gáy cậu, cúi xuống hôn lên môi rồi nói: "Đưa thuốc cho anh."
Sau một thoáng im lặng, Bryan nói: "Anh ơi, dừng thuốc đột ngột sẽ khiến em rất khó chịu, mất kiểm soát, cảm xúc thất thường như lên thiên đường rồi xuống địa ngục, có thể làm ra những chuyện chẳng lường trước được."
Khi mới gặp lại, lúc bị anh trai cố tình lạnh nhạt, Bryan đã đau đớn đến mức không thể tự chủ được. Không ít tù nhân dưới tầng hầm đã bị tra tấn đến chết dưới mệnh lệnh của cậu. Thanh niên cảm thấy con người này của mình thật xấu xí và đáng khinh, chỉ sợ anh trai biết được sự tàn bạo của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!