Bryan siết chặt ba mẩu giấy trong tay. Cảm giác căng thẳng, kích động xen lẫn mong chờ khiến mồ hôi nhanh chóng thấm ướt trang giấy. Ánh mắt Bryan nhìn Chu Lạc Thạch tha thiết đến mức có thể gọi là "vọng xuyên thu thủy*"
(Chú thích: hàm ý nhìn mòn cả mùa thu hoặc trông mòn con mắt).
Chu Lạc Thạch dường như không cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy. Hắn vẫn ung dung viết gì đó, từ đầu đến cuối chẳng hề ngẩng lên lấy một lần.
Bryan cảm giác tim gan sắp sửa bị thiêu cháy khét đến nơi rồi..... Chỉ cần đôi bên vô tình nhìn nhau trong 0,01 giây thôi cũng được, để cậu có thể tranh thủ truyền đạt chút tình cảm qua ánh mắt.
Vẻ mặt mong ngóng, sốt ruột của ai kia nom hệt như một chú cún nhỏ đang khao khát sự chú ý của chủ nhân.
Thế nhưng, chủ nhân lại cố tình không nhìn cậu.
Dường như đến cả nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên dưới ánh mắt rực lửa ấy, vậy mà Chu Lạc Thạch vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không chuyên chú viết tài liệu, thỉnh thoảng gõ bàn phím vài chữ, uống hai ngụm nước.
Bryan vừa nôn nóng vừa khó hiểu vô cùng cực. Cậu rón rén rời khỏi văn phòng, đi ra cửa chính bên ngoài.
Vệ sĩ đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa. Bryan im lặng nhìn chằm chằm đối phương.
5 giây sau, trên mặt vệ sĩ thoáng hiện vẻ bối rối.
10 giây nữa, mồ hôi lăn xuống từ thái dương.
Tròn 60 giây trôi qua, vai anh ta căng thẳng đến mức run lên từng đợt nhỏ.
Mặt Bryan lạnh tanh, thu ánh mắt về.
Được rồi, vậy là khả năng "tia mắt" của mình vẫn còn tác dụng.
Thế thì sự thật đã quá rõ ràng – Anh trai chỉ đơn giản là không muốn để ý đến cậu mà thôi!
"..." Phát hiện này khiến ai kia cực kỳ ấm ức, lồ ng ngực bức bối. Ngẩng đầu lên, cậu thấy một vệ sĩ vừa nhận điện thoại, thoáng liếc về phía này. Người gọi điện vào giờ này chỉ có thể là quý bà rắc rối Anna lẳng lơ kia. Bryan như tìm thấy chỗ để trút giận, bèn đi về phía bóng cây.
Vệ sĩ đưa điện thoại cho cậu. Giọng một phụ nữ khóc lóc thảm thiết vọng ra từ ống nghe: " Oh, honey..."
Bryan cố nén cơn bực tức trong lòng, lắng nghe câu chuyện đẫm nước mắt được thêm mắm dặm muối của bà ta. Sự tình rất đơn giản – lão Smith già đang hôn mê bất tỉnh, còn phu nhân thì ra ngoài ăn nem để rồi bị đám paparazzi chộp được. Hiện tại, vài tờ báo lá cải và trang tin nhỏ lẻ đã lén lút đưa tin. Thành ra, bà ta đành cầu xin con trai ra tay dập tắt vụ bê bối này nhằm giữ thể diện và tương lai cho người tình là vận động viên thể thao của mình.
Nghe xong, tâm trạng Bryan lập tức tụt dốc không phanh. Người anh trai cùng cha khác mẹ kia đã chết trong một vụ kh ủng bố của phe đối địch. Để tránh đi vào vết xe đổ, cậu luôn hành động rất cẩn trọng, chưa bao giờ tự đẩy bản thân vào tầm ngắm của công chúng. Thế nhưng, với cái kiểu cứ dăm bữa nửa tháng lại lên trang nhất của bà Anna thế này, không biết chừng sẽ có ngày cậu bị liên đới theo..... Cậu còn chưa kịp ch1ch với anh trai, nếu cứ thế mà chết thì chẳng phải là quá thiệt thòi sao.
Bryan ném điện thoại cho vệ sĩ bên cạnh, lạnh lùng bảo: "Nói với bà ta tôi sẽ giải quyết. Trước khi sự việc hoàn toàn lắng xuống, bà ta bị cấm túc."
Vệ sĩ lập tức truyền đạt lại cho người phụ nữ ở đầu dây bên kia.
Điện thoại đang bật loa ngoài, ống nghe vọng ra tiếng phản đối đầy kinh hãi của người phụ nữ: " No!!! You can't do this to me!!!"
Bryan nhếch mép cười lạnh, tiếp lời: "Truyền lại tiếp, bắt đầu từ hôm nay, tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ giảm xuống còn 10.000 đô la."
Người vệ sĩ lại tiếp tục truyền lời.
Cảnh tượng trông thật kỳ quặc. Rõ ràng Bryan có thể nói trực tiếp qua điện thoại, nhưng cứ cương quyết bắt vệ sĩ phải truyền lời, nhất định không muốn đối thoại trực tiếp với bà ta.
Anh ta báo cáo: "Phu nhân Anna tỏ ý phản đối. Bà ấy nói, 10.000 đô còn không đủ tiêu vặt trong một ngày."
"Hỏi bà ta có biết trên đời này có bao nhiêu gia đình mất cả năm trời để tiêu hết từng đó tiền không? Ngồi chờ sung rụng, không làm mà đòi có ăn thật là đáng xấu hổ. Nói với bà ta như vậy."
"Phu nhân nói, nếu đã như vậy chi bằng cậu đưa bà ấy sang châu Phi đào vàng còn hơn."
"Oke." Bryan đáp gọn lỏn, rồi nhìn đồng hồ. "20 phút nữa sẽ có người đưa bà ta lên trực thăng."
Cục tức trong lòng đã vơi đi phần nào. Bryan nói xong liền rời khỏi bóng cây đi về phía văn phòng, mặc kệ những tiếng la hét hối hận và cầu xin phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!